Chương 8 (chưa beta)

Edit: Lùn

Hai người một người đứng ở trong bồn hoa, một người đứng bên ngoài bồn hoa, khoảng cách ước chừng hai thước, không hề che chắn nhìn thẳng vào nhau.

Cung phản xạ của Kỷ Chi Namhơi dài, trong thời gian ngắn không thể nghĩ được cách xử lý khác ngoài việc chạy trốn, chẳng lẽ bảo cậu đứng ở trong bùn nói với Tần Ngụy Vũ: "Này sao lại là anh? "

"Kỷ Tiểu Tinh." Tần Ngụy Vũ lại gọi một lần nữa.

Trái tim Kỷ Chi Nam lại đập thình thịch.

Không được, không thể cùng tên này mặt đối mặt nữa, trạng thái này quá không bình thường.

Kỷ Chi Nam quyết định tạm thời không cần gương mặt già nua đã sống hai đời này, chạy trước rồi nói sau.

Lúc này cậu rốt cục được ông trời chiếu cố, vừa mới xoay người từ bên kia bước ra bồn hoa, đầu đường phía nam liền chậm rãi lái tới một chiếc xe tuần tra.

Xe tuần tra trong tiểu khu là xe điện, tổng cộng chỉ có hai chỗ ngồi, loại không có cửa, Kỷ Chi Nam ba bước chạy tới, đỡ khung cửa nhảy lên ghế phụ, toàn bộ động tác như mây trôi, cậu cảm thấy mình quay đầu lại có thể quay phim gián điệp, ở trên đường vừa đua xe vừa nổ súng.

Tiểu ca bảo vệ trên xe sợ tới không nhẹ, một cước đạp phanh đạp: "Anh làm gì vậy? "

"Lái xe đi, lái nhanh, phía sau có kẻ xấu đuổi theo tôi." Kỷ Chi Nam tiến vào nhân vật siêu nhanh, đưa đầu ra ngoài nhìn về phía sau, tên gia hỏa âm hồn bất tán Tần Ngụy Vũ quả nhiên đi theo.

Tiểu ca bảo vệ không nghi ngờ cậu, đạp chân ga bỏ đi, kinh hồn chưa định nhìn gương chiếu hậu, lập tức nghi hoặc nói: "Di, đó không phải là Tần tiên sinh sao? "

Kỷ Chi Nam kinh ngạc: "Anh biết anh ta? "

"Đúng vậy, nhà Tần tiên sinh gần đây đang sửa chữa, thường xuyên chạy tới đây, bảo vệ tiểu khu đều nhận ra anh ấy." Tiểu ca nói xong liền quay đầu, thò ra nửa người, phất tay với người phía sau, "Tần tiên sinh, ngài lại tới rồi! Có cần hỗ trợ hay không..."

Kỷ Chi Nam vội vàng ôm lấy thắt lưng tiểu bảo vệ kéo người về buồng lái: "Đưa tôi ra ngoài trước,sau đó lại quay lại giúp Tần tiên sinh, được không? "

Lúc này tiểu bảo vệ mới chuyển tầm mắt đến trên mặt Kỷ Chi Nam, nhìn hai má liền phiếm hồng, ngây ngốc gật đầu nói: "Được, được. "

Trở lại chỗ ở đã hơn tám giờ tối, trải qua một ngày gà bay chó sủa, Kỷ Chi Nam hiện tại chỉ muốn tắm rửa, ngủ một giấc thật ngon.

Đương nhiên, còn phải gọi đồ ăn giao dếno trước, bụng trống rỗng một ngày.

Sạc điện thoại vào, vài phút sau khi bật máy, Kỷ Chi Nam vừa mở app đặt hàng, điện thoại liền kinh thiên động địa vang lên.

Kỷ Chi Nam vừa mới nhận được "Uy" một tiếng, Lily ở đầu kia liền kêu lên: "Ôi mẹ ơi xác sống vùng dậy a! "

Kỷ Chi Nam bị giọng của cô rống đến đau đầu, cầm điện thoại ra xa, mở loa ngoài đặt lên bàn, xoa xoa huyệt thái dương: "Có việc nói. "

Lily lập tức im lại: "Kỷ lão sư anh ở đâu? Tại sao điện thoại không thể liên lạc được? "

Nói đến Kỷ Chi Nam liền tức giận, hừ lạnh một tiếng nói: "Lạc đường, còn ở bệnh viện. "

"A?" Lily nhảy lên, cầm lấy túi xách ra ngoài, "Tôi sẽ đến ngay, anh đừng cúp điện thoại, đứng đó đừng nhúc nhích! "

Kỷ Chi Nam nghe thấy tiếng đóng cửa ở đầu dây bên kia cùng tiếng ồn ào náo nhiệt bên ngoài, mới chậm rãi nói: "A, tìm thấy cửa rồi, cô không cần tới đây. "

Lily đã ngồi trên taxi trầm mặc một lát: " Kỷ lão sư, anh đang đùa giỡn tôi sao? "

Kỷ Chi Nam từ chối cho ý kiến lại hừ một tiếng: "Tiểu trừng đại giới, ai bảo cô ném tôi ở bệnh viện. " Nói xong cầm lấy thuốc mỡ trong túi, xốc gạc lên lau lên miệng vết thương, vừa lau vừa nhíu mày, hương vị kỳ quái, giống như dầu mè.

Lily mặc bộ đồ ngủ kẹp cotton cồng kềnh, xuống xe xám xịt trở về: "Chồng của anh không phải đến rồi sao, tôi còn ở đó làm gì nữa?" Làm bóng đèn? "

Kỷ Chi Nam càng tức giận khi nghe được ba chữ "chồng của anh": "Anh ta không có tên sao? "

Lily không biết cậu sinh khí gì, cho là hai người ngày hôm nay cãi nhau, liền thức thời bỏ qua đề tài này: "Đúng rồi, chị Chu Như tìm anh, nói có chuyện quan trọng thương lượng với anh."

Điện thoại Lily ngắt không bao lâu, Chu Như liền gọi điện thoại tới: "Cả ngày chạy đi đâu? Tôi cùng Lily suýt chút nữa đi cục cảnh sát báo mất tích."

Kỷ Chi Nam thổi vào tay vừa bôi xong thuốc mỡ: "Tôi một người trưởng thành, ban ngày ban mặt có thể bị bắt chạy đi sao?"

Chu Như lúc này phủ nhận: "Không, chúng tôi là sợ anh lại đang ở nhà tự thiêu."

Kỷ Chi Nam: ". . . . . ."

Chu Như: "Trước tiên không nói những này, phía tôi bên này có được một kịch bản mới, lên Wechat trước, tôi gửi vài đoạn cho anh xem trước một chút."

Kỷ Chi Nam mở ảnh trên Wechat ra, nhìn thấy tên trên trang bìa, cậu liền ngây ngẩn cả người.

Đây là chuyện đời trước cậu đã trải qua, một kịch bản cổ trang lịch sử cỡ lớn, nhân vật Chu Như gọi cậu đi thử vai là nam ba, mưu sĩ trẻ tuổi dưới trướng Tể Tướng. Nhìn như một vai bình thường không có gì lạ, trong kịch bản cho cậu thân thế bí ẩn làm nền, cậu tính hết phong vân biến ảo ở triều đường, thậm chí còn có một đoạn tình cảm sầu triền miên cũng không nhanh mà kết thúc, tỷ lệ vai nam này trong bộ phim này gần như ngang ngửa với nam chính thứ hai.

Đời trước Kỷ Chi Nam có thể nhận được nhân vật này, một phần nguyên nhân rất lớn ở chỗ hình tượng khí chất của cậu tương đồng cùng nhân vật, lời đạo diễn nói là "Trong đôi mắt có linh khí, nhìn như người thông minh" . Chu Như đối với nhân vật này của cậu ôm ấp kỳ vọng rất lớn, nói cơ hội như vậy vô cùng hiếm thấy, diễn xuất so với nam một nam hai còn đặc sắc hơn, nói không chắc có thể nắm được giải vai nam phụ tốt nhất.

Chơi thì chơi cho tốt, Chu Như xác thực có ánh mắt tốt, Kỷ Chi Nam biết sau khi bộ phim truyền hình này sang năm tuyên truyền ra có độ nóng tăng cao, cuối năm cơ hồ sẽ vượt lên tất cả phim truyền hình lớn.

Nhưng cậu cũng không có được vai nam phụ tốt nhất,ldanh sách đề cử không có tên, được đưa vào danh sách đề cử chỉ có nam hai.

Nguyên nhân nói đến vô cùng buồn cười, bởi vì cậu căn bản chưa hề đem tâm tư đặt trên diễn xuất. Hồi đó cậu mới vừa cùng Tần Ngụy Vũ kết hôn, cả ngày trong đầu trừ hắn ra vẫn là hắn, ở trường quay hồn vía lên mây, dù cho nghỉ ngơi một ngày cũng phải bay trở về nhà, càng khỏi nói đến việc hảo hảo nghiên cứu kịch bản. Cậu đem hết thảy thời gian đều tiêu vào trong phòng bếp, cùng dì học làm món ăn Tần Ngụy Vũ thích, học nấu súp, thực đơn đều có thể đọc làu làu, lời kịch lại nói lắp bắp không rõ.

Đạo diễn tất nhiên phát hiện tâm tư cậu không ở nơi này, chỉ điểm mấy lần phát hiện không có hiệu quả, cứ mặc kệ cậu. Mãi đến tận khi chiếu phim, Kỷ Chi Nam mới phát hiện phân cảnh nam ba không có nhiều đất diễn, sau đó Chu Như còn nói cho cậu biết, trên đường chụp ảnh tuyên truyền, đạo diễn liền gọi biên kịch thay đổi kịch bản, xóa rất nhiều phân cảnh của nam ba, tăng thêm tình tuyến nhân vật khác đến bổ sung vào chỗ thiếu của kịch bản.

Lúc đó Kỷ Chi Nam mặc dù bị đả kích lớn, thế nhưng vẫn cứ không hối hận, cậu cho rằng hai người cùng nhau, chung quy phải có người hi sinh, trả giá VÌ gia đình , Tần Ngụy Vũ bận rộn như vậy, mình từ bỏ một ít công việc nhân nhượng hắn nhiều thêm chút là chuyện đương nhiên .

Nên sau khi phim bạo phát, tất cả ngôi sao điện ảnh đều bạo lên, chỉ không có hiệu ứng lên người cậu. Sau đó Kỷ Chi Nam ở trên Weibo xoát đến một bàicủa nhà phê bình điện ảnh nổi danh "Những bộ phim truyền hình hay trong những năm qua" , bên trong có bộ phim này, nhà phê bình điện ảnh bình luận cực cao, sau khi thông thiên khen ngợi cuối cùng viết: "Nếu như nhất định phải chọn ra xương trong trứng gà, chính là nam ba chọn sai diễn viên rồi." , cũng chỉ mặt gọi tên nói Kỷ Chi Nam "Một ván bài tốt bị chơi cho nát" .

Từ sau đó, sự nghiệp của cậu liền bắt đầu xuống dốc, rõ ràng mới 22 tuổi tốt đẹp, nên còn đang phát triển, cậu cũng đã rãnh rổi ở trong nhà, không nhận được kịch bản, chỉ có thể duy trì sự nổi tiếng bằng cách đăng ảnh tự chụp.

Nghĩ tới đây, Kỷ Chi Nam tự giễu nở nụ cười, đáng đời, Kỷ Chi Nam cậu nên như vậy, chính cậu vờ ngớ ngẩn, không oán được người khác.

Điện thoại di động rung lên, Chu NNhư gửi tin nhắn: 【 Thấy sao, cảm thấy thế nào? 】

Kỷ Chi Nam tựa ở trên ghế salông hít sâu hai cái, đợi đến khi tâm tình bình phục chút, trả lời ba chữ: 【 Tôi muốn diễn 】

Nếu sống lại một lần, bất luận kết quả ra sao, vẫn là hết toàn lực bù đắp tiếc nuối đời trước đi.

Mấy ngày kế tiếp, Kỷ Chi Nam liền ở nhà đọc kịch bản và tư liệu Chu Như gửi cho cậu, học hỏi kinh nghiệm thành công của người khác, nghiền ngẫm tính cách nhân vật mình muốn diễn.

Cậu vốn có hứng thú với diễn xuất, lúc này lại cố gắng làm thật tốt, để chứng minh mình không còn là bình hoa đại ngốc của kiếp trước, ngoại trừ thời gian ngủ còn lại tay đều cầm kịch bản, ăn cơm cũng không nỡ buông xuống, cả người như tẩu hỏa nhập ma.

"Tuần sau mới thử vai, Kỷ lão sư đừng căng thẳng như vậy." Lily rửa sạch một quả táo nhét vào tay cậu, "Chị Chu Như nói trong mấy diễn viên thử vai lần này, thực lực của anh là mạnh nhất. Ai da, cô ấy không cho tôi nói với anh, sợ anh vểnh đuôi, anh coi như không nghe thấy đi. "

Kỷ Chi Nam cũng không ngẩng đầu lên, trong miệng lẩm bẩm, Lily đến gần nghe, tất cả đều là lời thoại trong phim.

Cô không biết là nên vui mừng đứa bé rốt cuộc cũng hiểu chuyện, hay là nên giống như fan hâm mộ làm động tác ôm tim của người mẹ, đau lòng vì Nam Bảo của chúng ta siêu cố gắng.

Ăn xong quả táo, vỗ vỗ mông đứng lên, Lily quyết định làm tròn trách nhiệm của một trợ lý, giúp Kỷ Chi Nam dọn dẹp nhà cửa. Vừa thu dọn bàn trà chất đầy hộp đồ ăn trong phòng khách, liền lấy ra một cái điện thoại di động không ngừng rung dưới một hộp thức ăn nhanh nào đó.

"Kỷ lão sư, có người gửi tin nhắn cho anh." Lily đưa điện thoại di động đến trước mặt Kỷ Chi Nam.

Kỷ Chi Nam nghiêng đầu tránh màn hình điện thoại di động, tiếp tục đọc kịch bản.

Điện thoại di động vẫn đang rung không ngừng, Lily nhìn không nổi: "Anh Kỷ, anh nhìn chút, lỡ như có việc gấp thì sao? "

Kỷ Chi Nam đang xem một tình tiết xung đột lớn mấu chốt, Chu Như nói cho cậu biết thử vai sẽ trích đoạn này, cậu cầm bút nhanh chóng ghi chú ở trên, nói: "Cô nhìn giúp tôi. "

Lily được hướng dẫn để mở khóa điện thoại và nhấp vào tin chưa đọc. Kỷ Chi Nam không có nhiều bạn bè, bình thường rất ít người liên lạc với cậu, đây không phải là lần đầu tiên Lily giúp cậu đọc nội dung tin nhắn.

Lướt qua bảy tám tin nhắn, Lily chớp mắt, có chút không quyết định được.

"Ách... Anh ta hỏi anh có thích không. "Lily lại giơ điện thoại lên trước mặt Kỷ Chi Nam.

"Thích cái gì?" Kỷ Chi Nam hỏi.

"Anh ngẩng đầu liếc mắt một cái, tôi không chắc anh có thích hay không..."

Kỷ Chi Nam rốt cục cũng giương mắt lên, Lily lướt màn hình để cho mấy tấm hình cho cậu nhanh chóng nhìm, là một ít bản thiết kế trang trí, Kỷ Chi Nam không chút để ý xem xong, gật đầu nói: "Rất tốt, thích. "

"Vậy tôi cứ trả lời như vậy nha?" Lily hỏi trong khi đánh máy.

"Ừm." Kỷ Chi Nam lại vùi đầu trở lại kịch bản.

Sau một thời gian, Lily ngập ngừng nói: "Anh ta hỏi anh, bồn ... bồn tắm lớn bao nhiêu. "

Kỷ Chi Nam thật vất vả mới đọc xong một đoạn thoại tối nghĩa, nhíu mày nói: "Đương nhiên là lớn nhất. "

"Được." Lily tiếp tục đánh máy và trả lời.

"Anh ta lại hỏi anh, muốn ăn cái gì."

Kỷ Chi Nam sờ sờ bụng, có chút đói bụng, cậu ghét bỏ buông quả táo trên tay xuống, nói: "Bánh sô cô la. "

Một giờ sau Lily rời đi, Kỷ Chi Nam mới nghỉ ngơi, đứng lên duỗi thắt lưng, nhớ tới mình còn đói, vì thế mở app đặt thức ăn ngoài.

Vừa mới gõ ba chữ "Sô cô la", cửa đột nhiên bị gõ, tiếp theo điện thoại di động có một cuộc điện thoại xa lạ, Kỷ Chi Nam mơ hồ nhớ tới vấn đề vừa rồi Lỵ Lỵ hỏi cậu, cho rằng Lily tri kỷ gọi đồ ăn giao đến cho cậu, trong lòng nhất thời cảm thấy vui mừng, cảm thán nha đầu này bình thường làm việc không đáng tin cậy, thời khắc mấu chốt vẫn rất hữu dụng.

"Đồ ăn giao đến đặt ở trong giỏ trúc ở cửa, cám ơn."

Cậu sợ bị người nhận ra, từ trước đến nay đều là lấy đồ ăn giao đến như vậy.

Bình thường tiểu ca giao đến sẽ nghi ngờ vấn đề an toàn, chỉ cần cậu nhiều lần cam đoan nhất định sẽ cho năm sao khen ngợi, bọn họ sẽ buông đồ xuống rời đi.

Nhưng mà lúc này tiểu ca giao đến không giống, sau khi hắn nghe được yêu cầu như vậy, không đáp ứng, cũng không nghi ngờ, ở trong điện thoại không lên tiếng.

Kỷ Chi Nam nhìn điện thoại, còn đang nói chuyện điện thoại, cậu cho rằng tiểu ca không nghe rõ ràng, vì thế lớn tiếng lặp lại một lần: "Đặt ở trong giỏ trúc ở cửa, sẽ cho năm sao khen ngợi, vất vả rồi. "

Đối phương vẫn không nói lời nào.

Kỷ Chi Nam cảm thấy kỳ quái: ". Không phải là anh trai giao hàng sao? "

Đầu kia lại trầm mặc một lát, chậm rãi nói: "Là anh, mở cửa. "