Chương 5

"Là thật, vậy... cô yêu cầu tôi việc gì? Cô cứ nói đi."

"Tôi muốn..."

Nói đến đây, Cố Hạ Y khựng lại, kỳ thật, đề nghị của cô có chút quá đáng. Cô nghĩ Hạ Thủy San sẽ không đồng ý.

"Cô cứ nói thẳng ra đi, đừng ngại."

Hạ Thủy San điềm đạm nói. Thủy San đương nhiên cảm nhận được Cố Hạ Y đang sợ hãi, sợ hãi cô sẽ không chấp nhận yêu cầu của cô ấy, cô liền lên tiếng cứu vớt tình hình.

"Kỳ thật, tôi đã biết cô và anh ấy có quan hệ với nhau, tôi còn biết cả việc hai người sống chung với nhau... bây giờ, cô... có thể rời khỏi anh ấy được không? Tôi thật sự... rất yêu anh ấy, yêu anh ấy còn hơn cả sinh mệnh của chính mình... trong bụng tôi hiện tại đã mang trong mình giọt máu của anh Triều Vỹ, tôi không muốn đứa bé sau khi sinh ra lại không có cha... cô có thể đồng ý yêu cầu của tôi, được không?" Nói đến đây, Cố Hạ Y dừng lại rồi hạ giọng tự trách:

"Tôi biết, yêu cầu của tôi rất quá đáng, rất vô liêm sỉ, nhưng tôi không muốn đứa bé sau khi sinh ra lại không có cha, không được hưởng hơi ấm từ cha của nó... cô có lẽ cũng hiểu mà, đứa bé sinh ra không có cha là thiệt thòi rất lớn... nếu cô làm mẹ cô cũng sẽ hiểu được nỗi khổ của tôi..."

Hạ Thủy San im lặng lắng nghe, từng chữ, từng câu từng cú mà Cố Hạ Y nói như đâm cứa sâu vào trái tim cô, vào cõi lòng cô, cả người cô đờ đẫn hệt tựa bức tượng được nghệ nhân tỉ tê điêu khắc bằng chất xám, cuống họng Thủy San khô khốc, cảm giác hít thở không tài nào thông suốt. Vậy ra, cô ấy đã biết tất cả. Cô hiện tại thực sự không khác gì tiểu tam vô liêm sỉ là bao. Việc cô quan hệ với Cận Triều Vỹ, sống chung một chỗ với anh, Cố Hạ Y đều biết hết, cô ấy biết tất thảy. Bản thân cô có phải đã quá vô liêm sỉ rồi không? Bản thân cô có khác gì một tiểu tam mặt dày không biết xấu hổ chen chân phá hoại hạnh phúc gia đình người khác không?

Bây giờ, cô không còn mặt mũi nào để mà nhìn mặt cô ấy cả. Chỉ là, khi nghe được chính miệng cô ấy thừa nhận việc đã có thai với Cận Triều Vỹ, tim của Thủy San không khống chế được mà đau đớn khó thở liên hồi. Đau âm ỉ, đau thống thiết, đau tấm tức.

"Tôi cầu xin cô đó... cô có thể rời khỏi nơi này được không? Xem như tôi van cầu cô, Thủy San, hãy hiểu cho tôi."

Rốt cuộc không kiềm hãm được nữa, nước mắt Cố Hạ Y tí tách rơi, thương tâm nhòe khoé mi.

Gương mặt Hạ Y bình thường vốn đã tuyệt sắc khuynh thành, nay lại có sự hỗ trợ của những giọt nước mắt không khác gì hạt trân châu càng tăng thêm vẻ đẹp động lòng người của cô, ngay cả khi khóc Cố Hạ Y vẫn luôn xinh đẹp như vậy. Hạ Thủy San chợt thấy mình cái gì cũng thua cô ấy... có lẽ vì vậy nên cô mới đem lòng ghen tỵ với cô ấy.

Một lúc lâu sau, Cố Hạ Y đột nhiên gập người về phía Thủy San, cô ấy thảm thương quỳ xuống trước mặt Thủy San, khuôn mặt đẫm lệ dáo dác nhìn cô, nói: "Hạ Thủy San, xem như tôi cầu xin cô."

"Cô đừng làm vậy!"

Thủy San chợt giật nẩy mình, đôi mắt xinh đẹp của cô mở thật to nhìn Cố Hạ Y quỳ gối trước mặt mình. Cô không ngờ cô ấy lại có hành động này. Cố Hạ Y là thiên kim đại tiểu thư quyền quý nhà họ Cố mà nay lại bỏ cả danh dự phẩm giá của mình quỳ gối trước mặt cô... chỉ vậy, cô cũng hiểu được tình yêu mà cô ấy dành cho Cận Triều Vỹ mãnh liệt như thế nào.

"Hạ Thủy San, tôi biết tôi rất vô liêm sỉ khi đưa ra yêu cầu khó xử này cho cô... nhưng tôi thật sự rất yêu anh Triều Vỹ... còn cả đứa bé trong bụng của tôi nữa... nó không thể nào không có cha được... cô xem như thương lấy đứa bé trong bụng tôi mà hãy rời khỏi nơi này được không?"

Dừng một lúc, Cố Hạ Y lại nói tiếp.

"Cô là người đầu tiên mà tôi bỏ cả thanh danh phẩm giá của chính mình chỉ để quỳ gối trước mặt cô... vậy nên cô hãy chấp nhận yêu cầu của tôi, có được không?"

Khóe môi Hạ Y không khống chế được mà có chút run rẩy cầm cập, ánh mắt cô cô ấy tràn ngập chờ mong nhìn Thủy San. Thủy San không biết bản thân mình bây giờ phải làm gì, đầu óc cô hiện tại vừa hỗn độn lại vừa rối rắm khôn xiết. Cô nên chấp nhận không? Kỳ thật, trong thâm tâm cô chẳng muốn rời khỏi nơi này một chút nào. Rời khỏi nơi này cũng đồng nghĩa với việc cô phải cắt đứt quan hệ với Cận Triều Vỹ. Làm sao mà trái tim mềm yếu của cô có thể chịu nổi đây? Nhưng, đứa bé ấy không có tội... nó không thể nào không có cha được.

Một đứa trẻ không có cha bao bọc là thiệt thòi rất lớn. Rốt cuộc thì cô phải làm sao? Lúc Thủy San còn chìm đắm trong vô vàn suy nghĩ bất tận của riêng mình, thì Hạ Y bất thình lình thất thanh thét lên một tiếng thê thảm.

"A!"

Hiển nhiên, nó đã lay động hàng tá suy nghĩ hỗn loạn trong đầu Thủy San. Thủy San kinh ngạc nhìn khung cảnh trước mắt. Cố Hạ Y ngã sõng soài trên mặt đất, tóc tai lộn xộn, khuôn mặt cô ấy tái nhợt xanh xao như tờ giấy trắng muốt, hai tay thì không ngừng ôm vùng bụng chính mình, dưới chân máu chảy lênh láng, mùi máu tanh nồng nặc nhanh chóng xộc mạnh vào mũi cô.

"Đau quá... con của tôi... con của tôi! Làm ơn cứu tôi!"

Cố Hạ Y yếu ớt rên lên từng tiếng nức nở, hai tay cô cô ấy ôm chặt lấy vùng bụng.

Thủy San nhìn khung cảnh trước mắt mà mặt mày cũng đã trắng bệt, vào lúc cô định chạy đến đỡ cô ấy dậy thì có người đã nhanh hơn cô một bước. Đó là một cô gái.

"Chị Hạ Y, chị làm sao vậy?"

Cận Kiều Mi chứng kiến một màn trước mặt, sắc mặt cô bất chợt trở nên hốt hoảng.

"Đau quá... cứu con của chị, Kiều Mi."

Cố Hạ Y yếu ớt trả lời.

"Con của chị?"

Cận Kiều Mi kinh ngạc nhìn Cố Hạ Y, cô chưa từng nghe chị Hạ Y đề cập đến việc chị ấy có thai.

"Là con của chị và anh Triều Vỹ."

"Cái gì?!!!"

Bấy giờ khuôn mặt Cận Kiều Mi còn kinh ngạc thảng thốt hơn nữa, ánh mắt cô dừng lại ở vũng máu đang không ngừng chảy ở phía chân Cố Hạ Y, rốt cuộc cũng hiểu được phần nào. Sau đó lại chuyển hướng đến cô gái đang đứng chết trân bên cạnh, ánh mắt dần ảm đạm hẳn.

"Em đưa chị đến bệnh viện, chị Hạ Y."

Cận Kiều Mi nhìn Hạ Y quan tâm nói, đôi đồng tử cô khẽ chuyển hướng sang Thủy San, cô lạnh lùng nghiêm khắc mở miệng.

"Chị ấy và cháu của tôi mà có mệnh hệ gì thì cô không yên đâu! Cô coi chừng tôi!"

"Tôi không có! Tôi không có làm!"

Cô không có làm. Cô không xô ngã Cố Hạ Y. Cô không có, hoàn toàn không. Cô thật sự không có làm mà, tại sao lại không tin cô? Tại sao? Rốt cuộc là tại sao? Tại sao lại như vậy? Có lẽ, khi anh biết chuyện này... cũng sẽ thẳng thừng cho rằng chính tay cô đã đẩy Cố Hạ Y.

Thủy San cười, nụ cười đau đớn trân trối, trái tim cô đột nhiên co rút mãnh liệt. Ánh mắt Thủy San lóe lên một tia thương tâm khó có thể nhìn rõ, khóe mắt cô hơi nhòe đi, nhanh chóng bốc lên một tầng hơi nước mịt mùng. Ý thức Thủy San dần mơ hồ, cả thân thể cô bất tri bất giác mềm nhũn, cô nhanh chóng rơi vào bất tỉnh.

"Phịch"

Thân ảnh nhỏ bé gầy gò ngã xuống mặt đất, khóe mắt còn vương vấn một vài giọt lệ thương tâm não nề.

"Hạ Thủy San?!!"

Lâm Tương Vi nhìn thân ảnh gầy gò nằm trên mặt đất, khuôn mặt nhanh chóng hoảng loạn khϊếp sợ. Là Hạ Thủy San. Cô ấy ngất xỉu.

Bệnh viện.

Cận Kiều Mi nhìn về phía phòng cấp cứu, trong lòng chỉ toàn lo lắng bồn chồn. Cô không ngừng tự trách bản thân, nếu ban nãy cô đến sớm hơn một chút thì có lẽ chị ấy sẽ không bị người phụ nữ kia xô ngã. Lãnh Trì Hạo thấy cô cứ sốt sắng không yên, anh ta lập tức nhẹ giọng an ủi: "Kiều Mi, Hạ Y sẽ không sao đâu! Em đừng quá lo lắng!"

"Anh hỏi tôi làm sao mà không lo lắng được đây? Trong người chị Hạ Y đang mang giọt máu của anh hai, nếu cái thai có việc gì thì phải làm sao đây?! Lúc ấy, tôi thấy chị Hạ Y đã chảy rất nhiều máu."

Cận Kiều Mi nói, giọng nói cô thập phần run rẩy, nếu hôm nay La Sa không rủ cô đi uống cafe thì chị Hạ Y biết phải làm sao đây? Khi ấy cô mà đến trễ thì cái thai có lẽ, cháu cô có lẽ...

"Kiều Mi, em nói cái gì? Hạ Y... có thai?!! Cái thai là của tên đầu gỗ kia sao?!"

Đáy mắt Lãnh Trì Hạo loé lên tia kinh ngạc, trong đầu anh hiện tại chỉ toàn rối rắm, rốt cuộc mọi chuyện là thế nào? Hạ Y có thai từ khi nào?

"Đúng vậy, lúc tôi đến quán cafe cùng La Sa thì thấy chị ấy đang nằm xõng xoài trên mặt đất, máu ở dưới chân chảy rất nhiều, chị ấy bảo hãy cứu lấy đứa bé, là con của anh hai và chị ấy."

Dừng một chút, Cận Kiều Mi lại nói tiếp.

"Còn nữa, đứng bên cạnh chị ấy còn có một người phụ nữ, tôi chắc chắn, chị ta chính là người đã xô ngã chị Hạ Y!"

"Em có biết người phụ nữ đó là ai không?"

"Tôi không biết, nhưng khuôn mặt của chị ta, tôi nhớ rất rõ!"

Cận Kiều Mi đáp, lời nói chắc chắn như đinh đóng cột.

Cửa phòng cấp cứu mở, người bác sĩ trung niên bước ra: "Người nhà không cần phải quá lo lắng, thai nhi chỉ bị chấn động nhẹ, hiện tại đã an toàn."

"Vâng, cảm ơn, cảm ơn bác sĩ!"

Cận Kiều Mi rối rít cảm ơn người bác sĩ trung niên, lo lắng trong lòng cô rốt cuộc cũng được tháo bỏ. Cháu của cô và chị Hạ Y không sao rồi!

"Hạ Y em ấy thế nào rồi."

Cận Triều Vỹ gấp gáp chạy đến, khuôn mặt tuấn tú lộ rõ vẻ lo lắng áp lực.

"Không sao rồi anh hai, chỉ là chấn động nhẹ, đứa bé vẫn an toàn!"

Nghe được câu trả lời của Kiều Mi, trái tim đang treo lơ lửng của anh mới được thả lỏng, dần bình tâm nguôi ngoai trở lại.

"Mọi việc tại sao lại thành ra như thế? Tại sao Hạ Y lại ngã, nói rõ cho anh."

"Là..."

Kiều Mi còn muốn nói tiếp thì đã bị Lãnh Trì Hạo chen ngang.

"Em vào phòng bệnh xem Hạ Y thế nào đi. Có gì chăm sóc em ấy!"

"Được rồi!" Dù sao cô cũng đang lo lắng cho chị ấy.

Đợi đến khi Kiều Mi vào phòng bệnh, Cận Triều Vỹ quay sang nhìn Lãnh Trì Hạo, anh ngờ vực hỏi.

"Trì Hạo, rốt cuộc mọi chuyện là thế nào? Tại sao cậu đuổi em ấy vào trong làm gì."

"Kiều Mi bảo em ấy vừa đến quán cafe thì đã thấy Hạ Y nằm trên mặt đất, máu chảy rất nhiều, còn có cả một người phụ nữ đứng bên cạnh... tôi có hỏi Kiều Mi người phụ nữ đó là ai nhưng em ấy không biết, em ấy chỉ nhớ được khuôn mặt người phụ nữ kia."

Lãnh Trì Hạo từ từ tường thuật lại mọi chuyện.

Cận Triều Vỹ nghe Lãnh Trì Hạo tường thuật lại mọi chuyện, sắc mặt anh tuấn một mảnh âm trầm, vốn khó có thể nhìn ra là hỉ nộ hay giông bão. Lãnh Trì Hạo bị khuôn mặt âm trầm của tên đầu gỗ này làm cho hoảng sợ, anh ta thức thời nhanh chóng cứu vớt tình thế.

"Chúng ta vào thăm Hạ Y thôi!"

"Ừ."

Lãnh Trì Hạo đổi chủ đề, sắc mặt Cận Triều Vỹ rốt cuộc cũng nhẹ hơn đôi chút, anh cùng Lãnh Trì Hạo đi vào phòng bệnh.

"Này! Tên đầu đất nhà cậu cũng thật tài giỏi nhỉ! Mới đó mà đã làm cho Hạ Y mang thai rồi!" Lãnh Trì Hạo không biết rằng câu nói của anh ta đã làm cho sắc mặt dịu đi của Cận Triều Vỹ ban nãy nay lại đen xì xì, âm u như bão tố phong ba.

"Cậu tốt nhất nên im ngay đi! Không biết thì câm."

"Cạch"

Hai người vừa bước vào phòng bệnh đã thấy Cố Hạ Y nằm trên giường bệnh, khuôn mặt cô tái nhợt như tờ giấy không chút sức sống.

"Chị Hạ Y, uống một chút nước cho đỡ mệt!" Cận Kiều Mi ngồi cạnh bên giường quan tâm hỏi han.

"Cảm ơn em, Kiều Mi!"

"Chị thật là khách sáo, cảm ơn cái gì chứ! Anh hai!" Kiều Mi cười cười nhìn Cố Hạ Y, chợt ánh mắt cô dừng lại hai người ngoài cửa đang đi vào phòng.

"Anh hai, chị Hạ Y có thai tại sao không nói cho em và mẹ biết chứ! Anh cũng thật là." Cô trách móc nhìn Cận Triều Vỹ, nếu hôm qua chị Hạ Y không nói cho cô biết thì anh ấy định giấu cô đến bao giờ đây?

Nghe cô nói, Cận Triều Vỹ hơi nhíu mày, anh không hề đáp lời, chỉ liếc nhìn Hạ Y đầy trầm tư.

"Cạch"

"Bác gái!"

"Mẹ!"

Cả bốn người đồng thanh lên tiếng khi người phụ nữ trung niên tiến vào phòng bệnh, khuôn mặt có hơi già đi do tuổi tác nhưng ai nhìn vào cũng sẽ khẳng định rằng khi trẻ bà là một tuyệt sắc mỹ nhân.

"Mẹ đến đây làm gì vậy?" Cận Triều Vỹ đi đến bên Hứa Nhược Lam, thắc mắc hỏi. Mẹ anh tại sao lại đi đến đây?

"Ta đến thăm con dâu của mình lại không được sao?!" Hứa Nhược Lam nhìn con trai nói, giọng điệu của bà thập phần dịu dàng.

"Con dâu?!" Cận Triều Vỹ kinh ngạc không thôi. Tại sao mẹ anh lại gọi Hạ Y là con dâu?

"Mẹ à, đừng nên nóng vội như vậy chứ! Anh hai với chị Hạ Y còn chưa có kết hôn mà! Mẹ đúng là quá nôn nóng quá rồi nha." Cận Kiều Mi trách móc nhìn mẹ mình, chỉ là trong lời nói của cô lại có ý tứ tán thành.

"Trước sau gì cũng phải kết hôn, chi bằng gọi trước thì cũng có sao đâu cái con bé này! Huống hồ, Hạ Y cũng đã có em bé rồi, đứa bé của anh hai con đó."!Hứa Nhược Lam nhìn con gái, bà cười xoà trìu mến.

"Mẹ, sao mẹ lại biết?!"

"Bác gái, sao bác lại biết?!" Không hẹn mà Cận Triều Vỹ và Cố Hạ Y cùng kinh ngạc thốt lên.

"Là em, em nói cho mẹ biết." Cận Kiều Mi đáp, lúc bác sĩ nói rằng cái thai an toàn cô mới đủ can đảm báo cho mẹ. Chỉ là cô chưa đề cập đến việc chị ấy bị người phụ nữ ác độc kia xô ngã.

"Hạ Y, từ giờ con nên đổi cách xưng hô đi, phải gọi bác là mẹ, không được gọi là bác gái nữa!" Hứa Nhược Lam nhìn Cố Hạ Y, hơi trách móc nói với cô. Bà thích con bé gọi mình là mẹ hơn là bác gái, sở dĩ từ lúc nhỏ, con bé hay qua nhà bà chơi với Kiều Mi và Triều Vỹ, bà cũng đã xem nó như là con ruột không hơn không kém rồi! Vậy mà con bé này lại không hiểu ý của bà, huống hồ nay lại mang trong mình cháu nội của bà.

"Dạ... vâng, thưa mẹ!" Cố Han Y ngượng ngùng trả lời, dù sao cách xưng hô này cô cũng đã gọi lâu lắm rồi, bây giờ thay đổi lại có chút không quen.

"Triều Vỹ, mọi chuyện đã đến nước này rồi, Hạ Y đã mang trong mình giọt máu của nhà họ Cận, con dù sao cũng là đàn ông, phải có trách nhiệm với con bé Hạ Y, không thể phủi bỏ được. Mẹ sẽ sang bên đó bàn bạc với ba mẹ của Hạ Y để lựa ngày lành tháng tốt cho hai đứa kết hôn."

Hứa Nhược Lam nhìn gương mặt đứa con trai mà bà hết mực yêu thương, từ tốn nói.

Có trời mới biết, bà thích con bé Hạ Y này đến nhường nào, vừa xinh đẹp lại vừa dịu dàng, sau này về làm con dâu nhà họ Cận chắc chắn sẽ rất nhu thuận hiếu thảo với mẹ chồng, yêu thương chồng con hết mực. Khi nghe Kiều Mi báo tin rằng Hạ Y đã có em bé, đứa bé lại là giọt máu của thằng con trai bà, bà vui đến mức nhảy cẫng lên, nước mắt không kìm được mà rơi ra lã chã trên khuôn mặt già nua. Bà thèm khát, ao ước có đứa cháu nội biết chừng nào. Nếu bây giờ, chồng của bà còn sống, sẽ rất vui...

Chồng của bà, ông ấy mất lúc Triều Vỹ mười lăm tuổi, Kiều Mi mười ba tuổi vì căn bệnh ung thư quái ác. Ông vừa mất, không lâu sau thì tập đoàn Cận Thần rơi vào khủng hoảng trầm trọng, các cổ đông gần như rút vốn khỏi công ty, công ty dường như đi vào bước đường cùng, có nguy cơ phải phá sản. Tưởng chừng tập đoàn Cận Thần sắp phải phá sản, khi ấy Triều Vỹ đề nghị với bà để cho anh tiếp quản công ty, thái độ của anh rất quyết liệt, bà không còn cách nào, đánh liều một phen trước sự phản đối mãnh liệt của các cổ đông trong công ty.

Với tài năng chính trị kiệt xuất bẩm sinh của mình, Cận Triều Vỹ dùng tài năng của chính bản thân khôi phục lại Cận Thần. Không quá hai năm, tập đoàn Cận Thần đang trên bờ vực phá sản nay lại có một chỗ đứng mạnh mẽ trên thương trường, ai nghe cũng phải kiêng kị nể mặt. Bà đương nhiên rất tự hào về con trai, chồng bà ở dưới suối vàng có lẽ cũng yên nghỉ thanh thản hơn phần nào. Chỉ là, đứa con trai này lại có tính phong lưu hệt như cha nó.

Nhưng bà rất rõ, tim nó tuyệt nhiên chỉ dành cho con bé Hạ Y, từ nhỏ đến bây giờ vẫn vậy, những người phụ nữ bên ngoài kia căn bản chỉ là nhất thời vui đùa. Thâm tâm bà vô vàn chắc chắn, đứa con trai của bà sẽ đồng ý kết hôn với con bé Hạ Y.

"Mẹ, bây giờ kết hôn, không phải đã quá sớm sao." Cận Triều Vỹ nhất thời cứng họng, anh không biết nên trả lời bà thế nào cho phải. Đáy mắt anh đen ngùn ngụt sâu thẳm, bờ môi bạc mỏng mím chặt, hàng mày tuấn dật áp lực nhăn.

"Ta đã nói rồi, nếu con không đồng ý thì ta sẽ tức chết cho con xem!" Hứa Nhược Lam đưa tay lên tim, thở dốc, ai nhìn vào cũng biết bà hiện tại đang rất tức giận. Đứa con trai này thật muốn làm bà tức chết!

"Bác gái... không... mẹ, không kết hôn cũng không sao mà!" Cố Hạ Y lúc này mới lên tiếng, trong giọng nói có chút ủy khuất khiến người ta khó có thể nhìn rõ.

"Hạ Y, con đã gọi ta một tiếng mẹ rồi mà lại không chịu kết hôn là thế nào?! Cả con cũng muốn đối đầu với ta sao Hạ Y?!" Hứa Nhược Lam nhíu mày, con bé này thật là, đã gọi bà một tiếng mẹ nhưng mà lại không chấp nhận cuộc hôn nhân này. Tốt rồi, giờ đứa này cũng phản đối chống lại bà.

"Con không... có!"

Hạ Y lên tiếng phủ nhận, kỳ thật, mọi quyết định là anh, cô thật sự không có quyền gì ở đây, trong lòng cô thật sự rất sợ, cô sợ anh sẽ không chấp nhận cuộc hôn nhân này. Nếu anh không chấp nhận cuộc hôn nhân này, vậy... không lẽ... anh đã yêu người phụ nữ Hạ Thuỷ San kia rồi sao?

Nghĩ đến đây, bàn tay cô vô thức nắm chặt sau tấm chăn mỏng, móng tay như cứa sâu vào từng thớ da thịt non mềm. Cô rốt cuộc thì có cái gì không tốt? Về gia thế, về mọi mặt, người phụ nữ kia chẳng phải thua xa cô sao.

"Đúng rồi đó anh hai, sau này bụng của chị Hạ Y to lên thì phải làm sao?! Huống hồ đứa bé lại là con của anh." Kiều Mi không nhịn được lên tiếng, thanh âm bất bình. Bây giờ anh hai không muốn kết hôn chị Hạ Y, vậy chẳng lẽ là do người phụ nữ ác độc kia! Chắc chắn anh của cô đã bị cô ta bỏ bùa rồi! Không lẽ anh ấy chưa biết chuyện cô ta xô ngã chị Hạ Y hay sao?!

"Con không đồng ý kết hôn với Hạ Y!"

Cận Triều Vỹ bất thình lình lên tiếng, anh lạnh lạnh và khó nắm bắt. Trái tim của anh như thế nào, chính anh còn không hiểu rõ.

Lời nói của anh đã làm cho tất cả hi vọng mỏng manh như sợi chỉ trong lòng Hạ Y phút chốc tan vỡ như mây khói, trái tim cô tan tác tổn thương sâu sắc.Đáy mắt cô chợt dấy lên một tầng hơi nước, bi ai, thương tâm đau lòng người. Cô như vậy mà lại thua cô ta? Rốt cuộc là tại sao? Cô cái gì cũng hơn cô ta mà! Anh tại sao lại không đồng ý kết hôn với cô?!

L*иg ngực Cố Hạ Y không ngừng đau đớn thét gào. Khi anh tuyệt tình nói ra những lời này, chẳng lẽ không hề quan tâm đến cảm xúc, cảm nhận của cô sao?!

Hứa Nhược Lam nghe con trai nói vậy, bà chỉ cảm thấy máu huyết trong người thống thiết sôi trào, tim đau nhói từng đợt, cơ thể bà nhũn ra, sau đó liền đau đớn ngất xỉu ngay tại chỗ.

"Mẹ!"

"Bác gái!" Cả bốn người thất thanh kêu lên, Cận Triều Vỹ nhanh chóng chạy đến, đỡ lấy thân thể ngã trụi yếu ớt của bà.

"Gọi bác sĩ!"

Hứa Nhược Lam được đưa vào phòng cấp cứu, Cận Kiều Mi, Cận Triều Vỹ, Lãnh Trì Hạo, Cố Hạ Y đứng bên ngoài chờ đợi.

"Chị Hạ Y, chị vẫn chưa khỏe hẳn mà, chị không cần phải đứng ở đây đâu! Hay là em đưa chị về phòng bệnh nghỉ ngơi một chút." Cận Kiều Mi đỡ Hạ Y, lo lắng nhìn cô.

"Không đâu, là chị lo cho bác gái!"

Cố Hạ Y lắc đầu, xua tay, cô đã sớm xem bà ấy như là mẹ của mình rồi nên bây giờ đương nhiên rất lo lắng cho bà ấy.

Đột ngột nhớ đến việc gì đó, Cận Kiều Mi nhìn Cận Triều Vỹ, bất mãn phản kháng chất vấn anh.

"Anh hai, cô ta rốt cuộc là đã bỏ bùa mê gì cho anh mà anh lại không chịu kết hôn với chị Hạ Y? Anh muốn mẹ phải tức đến chết mới vừa lòng sao?"

"Im ngay, đây không phải việc của em. Anh không dạy em xen vào chuyện riêng của người khác, lắm lời."

Cận Triều Vỹ gần như gầm rít từng chữ, sườn má góc cạnh nam tính của anh giờ đây một mảnh âm trầm tối mịt, sắc mặt hoàn toàn không chút trì hoãn.