Chương 36: Lần thứ hai tiếp xúc với Độc Nhãn

"Tên khốn kiếp, ta muốn làm thịt ngươi.

Quan Đào gầm lên, muốn xông lên liều chết với Độc nhãn nhưng lại bị Vạn Bình cố sức kéo về.

Quan Đào tức đến đỏ con mắt, quay đầu nhìn lại thì thấy Vạn Bình khóc từng dòng nước mắt lăn dài, run rẩy nói: "Đào ca, đừng đi, cậu đánh không lại, đánh không lại..."

"Buông ra, cậu buông tôi ra, đánh không lại thì không đánh sao? Vậy thì Vạn An phải làm sao bây giờ ?" Quan Đào gào thét trong thống khổ, nhưng thế tiến về phía trước của cậu càng ngày càng yếu, cho đến khi dừng hẳn lại.

Đứng trước hơi thở tử vong, dũng khí của cậu lặng lẽ phai nhạt.

"Đi, đi mau." Vạn Bình không đành lòng nhìn Vạn An đang nằm trên mặt đất, kéo Quan Đào đang đứng như trời trồng đi, đồng thời hô lớn với Lâm Lập.

Lâm Lập rõ ràng không ứng phó kịp đối với tình huống trước mắt, sững sờ nhìn con biến dị thú ở đối diện, lại nhìn đến Vạn An đang nằm trên mặt đất, không khỏi tức giận. Hắn dụi đôi mắt liên tục, sau đó kéo Quan Đào bỏ chạy về phía sau.

Sự chú ý của Độc Nhãn cũng không có đặt ở trên mấy người còn lại.

Ngay khi Vạn An bị quật bay, Văn Vũ cũng đã từ bên trong bảo địa dịch chuyển đi ra, liếc mắt liền thấy tên âm hồn bất tán này.

Dáng vẻ của Độc Nhãn khiến Văn Vũ không khỏi cảm thấy rùng mình trong lòng, mấy ngày không gặp, cả người nó càng trở lên to lớn hơn, chỉ phần thân cũng đã cao bằng một người, hai tay hai chân mang vẻ tráng kiện, cái miệng lớn không ngừng có máu tươi lách tách theo hàm răng sắc bén chảy ra. Đó là máu của Vạn An.

Tuy rằng Văn Vũ đối với Vạn An không có hảo cảm gì, hai bên thậm chí cũng dường như không biết nhau, nhưng điều đó không ngăn được Văn Vũ cảm thấy tức giận.

Cảnh tượng như thế này, một đời trước mình đã thấy rõ quá nhiều, loài người bị biến dị thú ăn thịt, loài người bị ma vật tra tấn đến chết, thậm chí loài người bị chính loài người hành hạ. Sự tức giận của Văn Vũ thực chất cũng không liên quan đến tính cách của hắn, vẻn vẹn đó là sự đồng cảm giữa người với người.

Độc nhãn cũng chú ý tới việc nó đã bắt nhầm mục tiêu, nhưng không thành vấn đề, dù sao sai lầm này nó đã tự mình giải quyết.

Lạnh lùng nhìn Văn Vũ, sát ý trong mắt Độc Nhãn càng ngày càng mãnh liệt.

Mục đích của nó khi đến đây là gì? Chính là báo thù, chính là gϊếŧ chết tất cả nhân loại xuất hiện trước mắt, mà cái mục tiêu này, hiện đang gần trong gang tấc.

...

Văn Vũ trực tiếp đánh ra cương đao, lần này chắc chắn không tránh được việc phải chiến đấu, mà hôm nay, mình nhất định phải giải quyết luôn Độc Nhãn, con hàng này tâm lý trả thù quá mạnh, nếu như bị nó mai phục, Văn Vũ không chắc chắn có thể từ miệng Độc Nhãn bình yên trốn ra được. Hôm nay không gϊếŧ chết nó, ngày tháng sau này nhất định sẽ bị nó quấy nhiễu liên tục.

Chỉ có ngàn ngày làm kẻ trộm, không có ngàn ngày đề phòng cướp.

Lại một lần nữa tiến vào trạng thái chiến đấu, mà theo thể chất Hồn thú càng ngày càng mạnh, sức khôi phục cũng tăng lên rõ ràng. Sau một thời gian ngắn, Văn Vũ lại có thể lấy ra sức mạnh mạnh nhất đến đối mặt với nguy cơ trước mắt.

Độc nhãn cảm giác được sát khí của nhân loại đang đối diện hắn, liền gầm lên hai tiếng, tiếng gầm trầm thấp liên tục vang vọng ở trong công viên vắng lặng.

Văn Vũ chủ động tấn công, thân thể nghiêng về phía trước, dưới sức mạnh bùng nổ do 20 điểm thể chất mang lại, cậu phảng phất như một cơn gió phóng thẳng đến Độc Nhãn, cương đao trong tay trực tiếp dựng thẳng lên, nhắm ngay con mắt của Độc Nhãn đâm tới.

Độc nhãn tuy rằng đã tiến hóa đến cấp hai, thế nhưng cường độ thân thể lại kém so với Văn Vũ một chút, nó miễn cưỡng nghiêng đầu tránh thoát thế tấn công của Văn Vũ, thế nhưng khóe mắt nó lại bị cương đao cắt ra một vết thương, máu tươi từng chút từng chút chảy ra ngoài. Đồng thời linh hồn nó cũng bị rung động kịch liệt.

Độc nhãn không khỏi hét thảm lên vì đau đớn, hơi thở mang theo mùi máu tanh thổi bay một mảnh tro bụi.

Năng lực cấp S, phát động mệnh đấu.

Móng vuốt khổng lồ hướng nhanh chóng về phía Văn Vũ, bị Văn Vũ lắc mình tránh thoát, tuy rằng năng lực mệnh đấu này rất mạnh, thế nhưng Văn Vũ khi nãy giao thủ liền phát hiện Độc Nhãn rõ ràng là vừa mới thăng cấp, tố chất thân thể vẻn vẹn chỉ nhỉnh hơn 10 điểm một ít, hoàn toàn không thể so sánh với cậu.

Không để ý tới các năng lực khác của Độc Nhãn, Văn Vũ lại một lần nữa giơ lên cương đao, liên tục chém vào thân thể của Độc Nhãn, dựa vào hiệu quả đả kích linh hồn, không ngừng gây ra sát thương cực lớn với Độc Nhãn.

Ý chí chiến đấu của Độc Nhãn không thể bảo là không mạnh, dưới thế tấn công mạnh mẽ của Văn Vũ , nó cứng rắn chịu đựng thương tổn, đồng thời không ngừng phản kích, tuy rằng hiệu quả không lớn, nhưng cũng để thế tiến công của Văn Vũ chậm lại.

Hơn nữa Văn Vũ rõ ràng cảm giác được, tố chất thân thể của Độc Nhãn đang không ngừng tăng mạnh.

"Hẳn là theo thương thế càng nặng, thực lực của nó càng được tăng lên đi, chỉ là không biết giới hạn là bao nhiêu." Trải qua hai lần chiến đấu cùng Độc Nhãn, nếu như Văn Vũ còn không suy đoán ra hiệu quả hiệu quả kỹ năng của Độc Nhãn, vậy coi như cậu sống nhiều năm như vậy là uổng phí rồi.

Trong lòng Văn Vũ hiểu rõ, chiến đấu đến nước này, đã hoàn toàn không thể cứu vãn, bất luận này năng lực của tên Độc Nhãn này là cái gì, có thể tăng phúc bao nhiêu sức mạnh cho nó, chỉ cần nó còn chịu thương tổn từ hiệu ứng đả kích linh hồn, thì Văn Vũ vẫn có khả năng gϊếŧ nó.

Theo tiết tấu trận đấu, diễn biến trận đấu lặng lẽ phát sinh ra sự thay đổi.

Nguyên bản sức chiến đấu của Văn Vũ hoàn toàn vượt xa Độc Nhãn, thế nhưng theo tố chất thân thể của Độc Nhãn càng ngày càng mạnh, nó từ từ san bằng chênh lệch, để Văn Vũ không thể tránh khỏi dần dần rơi vào thế yếu, bộ quần áo phòng hộ cũng đã có thêm vài vết xước.

Cùng lúc đó, theo thực lực của Độc Nhãn càng tăng cường, hiệu quả đả kích linh hồn càng ngày càng yếu, số lần Văn Vũ công kích trúng Độc Nhãn cũng càng ngày càng ít, dần dần, khi tố chất thân thể của Độc Nhãn đạt 25 điểm, tình cảnh liền rơi vào thế hòa hoãn.

Một mặt, Văn Vũ cực lực khống chế nhịp điệu chiến đấu, dưới tình huống trước mắt, Văn Vũ đã cảm nhận được năng lực này của Độc Nhãn cực kỳ mạnh, cứ như thế này, Độc Nhãn sớm muộn gì cũng sẽ cường hóa đến mức độ mà mình không thể chống cự, vì lẽ đó đường sống duy nhất của Văn Vũ hiện tại chính là ở một đao đánh trúng điểm yếu, gϊếŧ chết Độc Nhãn, bằng không, Văn Vũ rất khó có được cơ hội thắng lợi.

Mặt khác, Độc Nhãn vô cùng sợ năng lực đả kích linh hồn của Văn Vũ, nó có thể cảm giác được thần trí của nó đã dần trở nên mơ hồ, nếu như tiếp tục chịu đòn công kích này, rất có khả năng nó sẽ bị tên nhân loại trước mắt xé nát linh hồn, cho dù nó không chết, chỉ sợ cũng phải biến thành một con quái vật điên điên khùng khùng, đối với Độc Nhãn kẻ sở hữu trí tuệ không hề thấp, kết cục này nó chịu không nổi.

Hai bên hiều ngầm lẫn nhau đồng thời dừng tay, Văn Vũ nâng đao nhìn Độc Nhãn, mà Độc Nhãn vừa thở hổn hển, vừa oán hận trừng mắt Văn Vũ, xem ra nó cũng biết, ngày hôm nay nó không có biện pháp gì thắng được Văn Vũ.

Văn Vũ cũng là hơi phiền muộn, vũ khí của cậu không mạnh, chỉ bằng công kích vật lý thì căn bản không có cách nào tạo thành tổn thương quá lớn cho Độc Nhãn, mà năng lực đả kích linh hồn lại khiến cho Độc Nhãn không ngừng mà cường hóa, cuộc chiến này thật sự không có cách nào đánh.

Văn Vũ cũng không định dành thời gian chơi với con hàng này ở đây, hơn nữa nhìn Độc Nhãn dáng vẻ, hẳn nó cũng không chờ mong sẽ báo được thù vào ngày hôm nay.

Thế nhưng, cả hai dường như đã quên bọn họ hiện nay đang ở nơi nào, hoặc là nói, đang ở sào huyệt của ai.