Chương 23

“Còn không phải chính là vợ của Hoàng Quốc Việt và con trai họ sao! Thực ra, khi công ty nhận được tin về vụ tai nạn xe tải, chúng tôi đã thông báo cho gia đình sớm nhất. Cũng vào nửa đêm hôm ấy, hai mẹ con họ đã đến đây, làm náo loạn đến rạng sáng mới về. Hình như thuê một khách sạn ở gần đây, thuận tiện nghỉ ngơi, ăn uống xong lại quay lại làm loạn.”

Người đàn ông mặc áo yếm thở dài: “Tất cả mọi người ai cũng hiểu mẹ con họ mất đi trụ cột trong gia đình, khó tránh khỏi việc nhất thời không tiếp nhận được. Nhưng bên công ty cũng cần phải tiến hành theo quy trình, cũng chưa đưa ra ý kiến gì cả, nhưng hai người này ngày nào cũng chạy đến và la hét, nói rằng công ty đang ăn chặn tiền bảo hiểm của lão Hoàng “Quản lý Đồng, sao anh vẫn cố giải thích nhiều như vậy với người phụ nữ ấy? Không phải cô ta chỉ muốn tiền sao? Mở miệng là tám triệu, chả thấy cô ta khóc vì đau khổ khi lão Hoàng chết, sau khi biết công ty cần làm theo quy định để trả tiền bảo hiểm thì đến làm loạn, la hét không ai bằng!” Người bốc vác cách đó không xa không vui, liền nói vài câu trong bực nhọc.

“Đừng có nói linh tinh.” Người đàn ông mặc quần yếm chính là Quản lý Đồng trong lời nói của người bốc vác trừng mắt nhìn lại, sau đó lại nhìn những người đối diện rồi xoa xoa tay: “Cái này ... Các vị có chuyện gì sao? Các vị cũng có thể thấy rằng hàng hóa trong một nhà kho lớn ở phía sau vẫn chưa được chất lên, và vẫn còn ba kho hàng lớn nữa, tôi thực sự không thể rảnh rang lục này này.”

“Thật đúng là có một số chuyện cần hỏi anh. Mặc dù phó giám đốc Kim cũng đại khái giới thiệu sơ qua về tình hình cơ bản của Hoàng Quốc Việt với chúng tôi, nhưng chúng tôi cũng cần hiểu sâu hơn từ các đồng nghiệp và bạn bè thân thiết của ông ta." Yên Nhiên dừng lại sau khi nói về điều này, và sau đó thản nhiên nói hai cái tên: "Nghe nói rằng Tiền Bân và Ngô Hoa Thanh có quan hệ đặc biệt thân thiết với nạn nhân? Bây giờ chúng tôi có thể gặp hai người họ được không? "

“Các vị chờ một chút ... Đúng rồi, Ngô Hoa Thanh! Lại đây!” Quản lý Đồng ra hiệu cho người đàn ông vừa mới bày tỏ sự không hài lòng, và khi người đàn ông đến gần với vẻ mặt mơ hồ, nhìn trái nhìn phải, miệng lẩm bẩm: “Hả ...? Tiền Bân đầu?"

“Không phải vừa ở đây sao?" Quản lý Đồng vừa nói chuyện vừa bước vào nhà kho, không quên quay lại giải thích " Nếu không vấn đề gì thì các vị cứ hỏi Ngô Hoa Thanh, tôi nhìn thấy Tiền Bân liền bảo anh ấy tới đây!”