Chương 27

Như để chứng thực cho lời nói của mình, cô đã dùng tay trái vịn vai phải, quay quay một vòng bằng cánh tay phải một cách không miễn cưỡng hay đau đớn gì cả.

Tưởng Hoài An giật giật lông mày, ánh mắt nhìn về phía cô, vài ý nghĩ hiện lên trong đầu. Anh ta không khỏi nhớ tới cảnh tượng ngày hôm qua ở đoạn đường thôn Bình Sơn, hình như cô nàng cũng như thế, không đến hai phút đồng hồ là có thể nhảy dựng lên được, đến khi buổi tối xảy ra tai nạn xe, bác sĩ cấp cứu tiện tay kiểm tra cho cô một chút, nói là lưng chỉ có một vài vết bầm tím, vì bình thường hay đυ.ng vào góc bàn nên bị mấy vết thương như thế thôi.

Sau đó còn có một đồng nghiệp ở Sở Công An Thành phố Minh Thiệu cũng liên lạc với vị bác sĩ cấp cứu kia, ý là mong đối phương có thể cẩn thận xem lại vết thương cho Diệp Yên Nhiên, nói rằng thực sự có người đàn ông to lớn đã dùng chiếc xẻng vung xuống người cô với lực cực mạnh.

Ai ngờ bác sĩ cấp cứu còn cười trừ, đáp trả lại: “Bị một người đàn ông đánh bằng xẻng? Hay là ông ta thấy thương hoa tiếc ngọc mà hạ thủ lưu tình chăng?”

Mọi người nghe vậy đều bật cười, những người khác không biết, nhưng Tưởng Hoài An lại biết rõ nhất. Lúc ấy ông ta cách Diệp Yên Nhiên cũng chỉ năm sáu mét, nghi phạm Đường Hoàng Mộc đã đập xuống một cái, dù nhìn thế nào cũng không thấy thương hoa tiếc ngọc chút nào. Thân thể cô va với cái vật sắt kia tạo ra một âm thanh mà anh ta chỉ nghe thôi cũng rùng mình.

Lại nói tiếp về hôm nay, cân nặng của Tiền Hải Bân chỉ nhìn thôi cũng biết là nặng đến mức nào, mà lúc đấy cô phải giữ một thứ chừng 80kg đang rơi theo chiều thẳng đứng, phản ứng lúc đó của Diệp Yên Nhiên thật sự giống lúc ấy, có vẻ thật sự bị thương không nhẹ.

Người bình thường mà trong vòng hai ngày liên tiếp bị thương nặng như thế, căn bản còn nằm trên giường bệnh nói không nổi, huống hồ cô còn vui vẻ nhảy nhót, vung tay quay quay như cái bánh xe lửa. Cuộc đối thoại bất ngờ đã lập tức cắt đứt suy nghĩ của Tưởng Hoài An. Anh ta giật mình quay lại nhìn, Ngôn Thiếu Huy mở miệng giải thích, giọng điệu lạnh nhạt:

"Tôi không có nói cô có vấn đề gì, nhưng mà trong quá trình bắt giữ, cô đã xách cổ nghi phạm, nếu không phải Tưởng Hoài An đến nhanh, căn bản đối phương đã bị siết cổ đến chết rồi.”

Lời này cũng không tính là khoa trương, lúc ấy tay chân Tiền Hải Bân cũng không dùng được lực, rồi bị quần áo siết đến trợn trắng mắt, mặt đỏ tía tai. Diệp Yên Nhiên nghe thấy vậy bèn chột dạ liếc mắt nhìn người vừa mới bị Tưởng Hoài An nhét vào ghế sau, cô cảm thấy áy náy. Để ý một chút là có thể nhìn thấy trên cổ đối phương quả nhiên có một vệt đỏ lằn chặt, nhất thời nửa câu cũng nói không nên lời, chỉ có thể ngơ ngác leo lên xe.