Chương 31

Bành Đức Dũng thấy thế cũng đi sát theo, nhân tiện hướng ánh mắt về phía La Chí Cương. La Chí Cương biết ý, lập tức tắt nhạc.

Tuy vậy nhưng La Chí Cương lại không có ý đi cùng bọn họ để nghe lén, chỉ dựa vào lưng ghế, vẻ mặt tựa hồ như không hiểu việc mấy người đang ngồi xổm ở cửa nghe lén kia.

Nhưng mà sự nghi ngờ của cậu ta cũng không kéo dài bao lâu, rất nhanh đã tiếp tục đắm chìm vào ba cái máy tính trước mặt.

Diệp Yên Nhiên tò mò vòng ra phía sau cậu ta, chỉ thấy ba màn hình máy tính kia đang chạy liên hồi những dòng chữ, cụ thể là cái gì cô còn chưa kịp nhìn rõ đã lập tức biến thành một cái khác.

Quả là một thiên tài, trong lòng cô thầm kết luận. Thiên tài mà, thứ cảm thấy hứng thú quả nhiên không giống với người bình thường.

“Anh Dũng! Anh đang đè lên tôi nè... " Ngay cửa, Tưởng Hoài An ở phía dưới không thoải mái xoay trái rồi vặn vẹo phải, mở miệng chửi thầm.

“Cậu tuổi còn trẻ sức lực khoẻ như trâu, để cho lão già này đè một chút có làm sao đâu?” Bành Đức Dũng cũng không có ý định di chuyển khuỷu tay từ trên lưng cậu ta xuống, thậm chí còn điều chỉnh lại tư thế, trông có vẻ rất thoải mái.

Lúc hai người đang ở cửa ngó nghiêng thì Diệp Yên Nhiên cũng đi tới, hai người thấy cô đang tiến lại gần, Tưởng Hoài An và Bành Đức Dũng đều rất biết cách cư xử, thậm chí còn dịch sang bên cạnh, nhường cho cô một chỗ nhỏ.

Diệp Yên Nhiên đành phải cười cười cảm ơn bọn họ.

Đúng lúc này, mọi người nghe được tiếng của Trương Hữu Vinh ngoài cửa đang dần cao lên: "Ngôn Thiếu Huy, ý anh là sao?”

Vài giây sau, Ngôn Thiếu Huy cũng đáp lại một cách bình tĩnh: “Đội trưởng Trương, lời này của anh có ý gì?”

“Vụ mất tích hàng loạt này hiện tại là do tổ điều tra đặc biệt của các anh phụ trách, anh nói xem, các anh không đi đến thôn Bình Sơn tiếp tục điều tra nguyên nhân tử vong của người mất tích thứ hai, mà lại chạy đi điều tra tài xế xe tải nào bị tai nạn chết người? Có một tin tốt, đó là lúc Triệu Hữu Hiên dẫn đội đi thu giữ tang vật, lại phát hiện ra manh mối tử vong về người mất tích, anh có muốn xem một chút không?” Trương Hữu Vinh nói xong, tâm tình có chút kích động.

Bà nội cha nó, anh ta tính nhất quyết không chịu hợp tác với tổ điều tra, ai ngờ đối phương đã đào hố chờ anh ta nhảy vào trong!

Tổn thất lớn rồi!

“Đội trưởng Trương, vụ mất tích hàng loạt này các anh cũng đi theo hai tháng rồi phải không?” Ngôn Thiếu Huy không trả lời trực tiếp câu hỏi của đối phương, ngược lại anh hỏi một số câu.