Chương 33

Với sự chênh lệch hình thể như thế, Diệp Yên Nhiên không chỉ không lộ ra vẻ yếu ớt trên khuôn mặt, thậm chí còn có thể đẩy anh ta lui liên tục về phía sau. Mãi cho đến khi xác định khoảng cách giữa hai người đủ an toàn, cô mới dừng lại.

Trương Hữu Vinh đang tức giận, chưa kịp phát hiện ra có gì đó không đúng, chỉ là sau khi bị đẩy về phía sau, đầu óc anh ta tỉnh táo lại một chút. Thế nhưng anh ta vẫn tức giận trừng mắt nhìn Diệp Yên Nhiên như muốn ra lệnh buông eo anh ta ra, giơ ngón tay về phía Ngôn Thiếu Huy bên cửa sổ quát: "Diệp Yên Nhiên! Rốt cuộc cô có phải là người của đại đội chuyên án hay không, mới điều qua hai ngày, cô đã về phe bọn họ rồi à?”

"Đội trưởng Trương, nói thế thì oan cho tôi quá!” Diệp Yên Nhiên hạ thấp giọng nói, sau đó nháy mắt với phía sau: “Anh nhất định đừng tức giận, cho dù có tức giận đến đâu, cũng không được nghĩ đến chuyện xuống tay với người ta chứ? Là một chiến sĩ công an lâu năm mà anh cũng không biết sao?”

Nếu thật sự xảy ra xung đột, với tính cách của Ngôn Thiếu Huy thì nhất định không bị ảnh hưởng gì nhiều, thế nhưng người bị xử phạt, thậm chí đình chỉ chức vụ trăm phần trăm là Trương Hữu Vinh.

“…”

Lúc này Trương Hữu Vinh mới hoàn toàn bình tĩnh lại, quay đầu nhìn một cái, đã có không ít người từ các văn phòng đi tới hành lang, họ đều nhìn về phía này dù không hiểu nguyên do.

Suýt nữa thì để cho người ta có cơ hội được hóng chuyện rồi.

“Hơn nữa Ngôn Thiếu Huy quả thực không có ý đó, ý anh ấy là ngay từ đầu, tổ điều tra đặc biệt đã không nghĩ tới việc đuổi đại đội chuyên án của chúng ta ra ngoài. Giả sử vụ án cuối cùng đã được phá thành công, họ không nghĩ đến việc độc chiếm công lao gì cả. Manh mối mà Triệu Hữu Hiên có thể phát hiện ở thôn Bình Sơn, tổ điều tra cũng phát hiện mà?” Diệp Yên Nhiên dùng âm lượng chỉ có hai người có thể nghe được, nhanh chóng giải thích.

Nghe vậy, biểu cảm của Trương Hữu Vinh trở nên phấn khởi, nhưng vẫn nghi ngờ liếc mắt nhìn Ngôn Thiếu Huy một cái. Cậu ta mà tốt bụng như vậy sao?

“Đội trưởng Trương?” Diệp Yên Nhiên kéo góc áo anh ta, nháy mắt về phía cửa sổ một cái.

“Khụ khụ..." Trương Hữu Vinh lúng túng hắng giọng, lướt qua cô đi về phía trước vài bước: “... Anh muốn chúng tôi tham gia vào cuộc điều tra vụ án này sao?”

Như vậy cũng coi như là kết quả tốt nhất, dù sao các anh em chuyên án đi theo vụ án thời gian dài như vậy, bị bắt từ bỏ thì trong lòng ai mà chẳng tức giận?