Chương 39

Trên thực tế, thời gian uống thuốc mê không đồng nhất với thuốc nhuận tràng, sau khi liều lượng thuốc mê lớn xâm nhập vào cơ thể người sẽ phát huy tác dụng rất nhanh, chỉ trong chốc lát có thể dẫn đến gây tử vong.

Nhưng... Tiền Hải Bân chưa chắc đã biết.

Cô nói xong thì xoay người rời đi. Một bước, hai bước, ba bước... Bóng lưng cô vững vàng, không thấy có bất cứ điều khác thường nào.

Cuối cùng, sau khi cô bước ra ngoài được năm bước, trong phòng thẩm vấn phía sau đã truyền đến tiếng gào thét tê tâm liệt phế của người đàn ông: “Tôi không gϊếŧ Hoàng Quốc Việt, tôi bị oan! Giời ơi, tôi bị oan! Có ai ngoài đó không, công an ép cung, ép chết người!”

""…”

Khoé mắt Diệp Yên Nhiên khẽ co giật, ngẩng đầu nhìn về phía Ngôn Thiếu Huy đang dựa vào bức tường phía trước. Ngôn Thiếu Huy chỉ cười khúc khích, sau đó nghiêng đầu hướng về phía phát ra tiếng hét.

Hai người lần lượt quay trở lại phòng thẩm vấn, lúc Tiền Hải Bân nhìn thấy bóng dáng bọn họ xuất hiện ở cửa thì càng la hét lớn hơn.

Diệp Yên Nhiên trở lại bàn thẩm vấn với vẻ mặt nghiêm nghị, nhìn chằm chằm đối phương và không có ý dừng lại, trừng mắt rồi nhanh chóng giơ tay phải đang cầm tập tài liệu lên.

Thấy hành động của cô, người đàn ông bàn đối diện lập tức nhắm mắt, rụt cổ lại như một phản xạ có điều kiện rồi lập tức nín lặng. Có thể thấy, tiếng đập bàn lúc nãy của cô đã gây ra một bóng đen tâm lý nào đó cho anh ta.

“Hờ!” Diệp Yên Nhiên phát ra một tiếng cười cợt và ném tập tài liệu lên bàn thẩm vấn. Lần này, sức mạnh lúc ném tài liệu cũng không hề nhỏ. Các mảnh nhựa cứng tiếp xúc với mặt bàn làm phát ra tiếng “Bộp” khá lớn. Gió được tạo ra trong hành động này làm tóc của Tiền Hải Bân bay mạnh.

“Đứng lên! Tôi sẽ cho anh một cơ hội cuối cùng để nó ra những gì anh biết.” Cô ấy ngồi xuống và mở tập sổ để ghi chú.

Người đối diện vừa mở miệng, nhưng đã bị cô cắt ngang, kèm theo cảnh cáo: “Nếu vẫn còn tính nói lại mấy thứ vô nghĩa vớ vẩn kia, lần này chúng tôi mà rời đi thì không có chuyện quay lại nữa đâu! Tiền Hải Bân, mấy cái suy nghĩ muốn đối phó với chúng tôi của anh thực sự rất nực cười.”

Tiền Hải Bân ngẩn người, sau đó nhìn thấy người đàn ông đang đứng ở chỗ cảnh cửa ở đằng sau, có cảm giác như anh ấy sẵn sàng rời đi bất cứ lúc nào, trái tim anh ta trở nên hoảng loạn.