Chương 7

Tất nhiên, Tưởng Hoài An rất nghe lời Ngôn Thiếu Huy, anh ta không nói gì mà chỉ lẳng lặng khởi động động cơ. Dĩ nhiên Diệp Yên Nhiên cũng sẽ không nhiều chuyện làm gì, cô ngoan ngoãn leo lên ghế sau. Giây kế tiếp, dưới sự giúp đỡ của cảnh sát giao thông, chiếc xe Jeep đen quay đầu rồi thuận lợi đi qua, chỉ một cú đạp ga đã hòa vào màn đêm.

Bởi vì Ngôn Thiếu Huy đã nán lại kiểm tra tình hình xe cộ một hồi lâu, cho nên lúc chiếc xe Jeep chạy vào trong sân của Sở công an thành phố Minh Thiệu thì chiếc xe cảnh sát chuyên dụng may mắn kia đã đậu an toàn ở ngay phía trước cửa tòa nhà.

Bên trong xe tối om, đồng nghĩa với việc hai tên nghi phạm kia đã được đưa lên lầu.

Ba người lần lượt vào thang máy, cuối cùng thang máy dừng lại ở tầng sáu. Mọi người bước ra ngoài, có một người đàn ông đang đứng bên bệ cửa sổ đối diện hành lang. Đối phương cúi đầu, dáng người cao, nhìn khá gầy.

Người kia nghe thấy có tiếng động thì từ từ ngẩng đầu lên, để lộ ra một khuôn mặt vô cùng trẻ tuổi. Thay vì nói là người đàn ông, chi bằng gọi là cậu thanh niên mới phải.

Sau khi nhìn kỹ người thanh niên lạ mặt, Diệp Yên Nhiên cơ bản có thể xác nhận đối phương cũng là thành viên của tổ điều tra đặc biệt. Thông qua lời chào hỏi của Tưởng Hoài An, cô biết được tên cậu ta là La Chí Cương.

"Sếp! Hai người bị đưa về đã được dẫn đến phòng thẩm vấn. Anh Bành cũng theo bác sĩ pháp y đi khám nghiệm tử thi rồi. Nghe nói lúc trở về mọi người gặp tai nạn xe, hay là đêm nay nghỉ ngơi một chút trước đã nhé?" La Chí Cương nhìn ba người bọn họ rồi ngập ngừng nói.

"Không cần! Bây giờ đi qua phòng thẩm vấn." Ngôn Thiếu Huy lắc đầu, thẳng thừng xoay người quay trở lại thang máy.

Tưởng Hoài An và La Chí Cương nhìn nhau, nhún vai cùng lúc vô cùng ăn ý, vẻ mặt bất lực đi theo sau.

Diệp Yên Nhiên đứng yên tại chỗ, nghiêng đầu nhìn qua hướng phòng làm việc của đại đội chuyên án. Lòng cô do dự, không biết nên mặt dày đi theo ra thang máy, hay là nên quay về theo như ý đội trưởng Trương.

Đúng lúc này, cửa thang máy đã từ từ đóng lại. Cô gãi đầu, lặng lẽ thở dài.

Đột nhiên có tiếng “Ting” vang lên, cánh cửa thang máy kia lại mở ra. Ngôn Thiếu Huy đứng ở phía trước, hơi nghiêng đầu nhìn cô, ngón trỏ tay phải thon dài đẹp đẽ đang chặn cửa đóng lại.

"Vào đây!"

Chỉ vọn vẻn hai chữ, ngắn gọn nhưng không cho phép chối từ.

Diệp Yên Nhiên há to miệng, nhưng cuối cùng cũng không nói ra được gì. Cô nhanh chóng nhảy tót vào trong thang máy.

Không gian nhỏ bé vô cùng yên ắng, chỉ có thể nghe thấy tiếng nổ không chân thực của thang máy khi chuyển động. Mà tràn ngập trong mũi cô là mùi thuốc lá nồng nặc, mùi xà phòng tươi mát, trong đó còn pha lẫn một mùi thơm thoang thoảng, như có như không.

Vào buổi tối, trên hành lang có vẻ vô cùng trống trải, tiếng bước chân lộn xộn lập tức phá vỡ sự im lặng kỳ lạ này. “Tưởng Hoài An.” Khi bước đến trước cửa của một trong những phòng thẩm vấn, Ngôn Thiếu Huy nhìn người bên cạnh.

Tưởng Hoài An hiểu ý, sau khi dùng ánh mắt trao đổi với La Chí Cương, hai người lần lượt tiến lên mở cửa bước vào phòng thẩm vấn. Diệp Yên Nhiên tò mò đưa mắt nhìn xung quanh, thấp thoáng nhìn thấy kẻ tình nghi đang ngồi bên trong chính là tên bám vào đầu tường tại hiện trường vụ án, sau khi bắt giữ thành công, cô mới nghe loáng thoáng tên là... Lý Long Đán. Vào lúc cánh cửa kia đóng lại, Diệp Yên Nhiên nghe thấy Tưởng Hoài An đập mạnh tập tài liệu trên bàn thẩm vấn, cô không kìm chế được sự ngạc nhiên mà chớp mắt hai lần.

Lúc này Ngôn Thiếu Huy vẫn tiếp tục đi về phía trước mà không nói một lời, khi định đẩy cửa một phòng thẩm vấn khác thì anh mới nhận ra cô gái nhỏ không nói gì cả ngày nay dường như cũng không có ý đi theo vào.

Anh buông bàn tay đang đặt trên tay nắm cửa xuống, khoanh hai tay trước ngực, ung dung nhìn chằm chằm vào đối phương một lúc. Mãi cho đến khi đôi mắt lộ ra bên ngoài chiếc khẩu trang của Diệp Yên Nhiên hiện lên vẻ thắc mắc, anh mới không mặn không nhạt mở miệng: "Không khỏe sao?"