Chương 12: Đường ai nấy đi

Hà Quyên giống như sợ mọi người quên mất sự hiện hữu của nàng ta, buồn bã quỳ xuống trước mặt Dung Thù, nắm lấy làn váy của nàng.

Kỳ thật đây là làm màu thôi, thư hòa ly đã được gửi đi thì nàng ta mới diễn một màn kịch này.

"Ta cùng cách không phải vì ngươi, mà là vì Trịnh Đình." Dung Thù nhanh chóng rút váy của mình ra, lùi lại vài bước, Hà Quyên còn muốn kéo nữa, nhưng lại bị Hoắc Tiêu ngăn cản.

Khi Trịnh Đình nghe Dung Thù nói như vậy, trái tim như một mảnh tro tàn của hắn ta lại thắp lên hy vọng, nhưng hy vọng này lập tức bị thay thế bằng tuyệt vọng.

Dung Thù bình tĩnh nói: "Thật ra ta chưa bao giờ ngăn cản ngươi nạp thϊếp.”

Có lẽ là vì hoàn cảnh gia đình, có lẽ là bởi vì không đủ yêu, Dung Thù chưa bao giờ hy vọng Trịnh Đình có thể một lòng, mà chỉ hy vọng vợ chồng có thể thẳng thắn thành khẩn đối đãi với nhau, tế thủy trường lưu.

Đại Vân quốc từ khi Thánh Tổ hoàng đế bãi bỏ hậu cung, thậm chí ba thế hệ hoàng đế đều là người si tình, trong đó cao tổ hoàng cũng bởi vì hoàng hậu không sinh được, mà lập hoàng thái đệ, truyền ngôi cho đương kim thánh thượng.

Mà đương kim thánh thượng cùng hoàng hậu chỉ sinh một trai một gái, thái tử phi của đương kim thái tử là tỷ tỷ ruột của Dung Thù, thái tử và thái tử phi sau khi kết hôn thì hôn nhân mỹ mãn, trải qua cuộc sống chỉ nguyện uyên ương không nguyện tiên, bây giờ đã gần mười năm, sinh được hai trai hai gái, đến nay vẫn không có người nào có thể chen chân vào giữa hai người bọn họ.

Dưới tấm gương của hoàng đế, quan lớn quý tộc bắt đầu phong trào chỉ cưới một vợ, nhưng bản chất con người là như thế này, bề ngoài có rất nhiều quan lớn chỉ có một vợ, nhưng bên ngoài lại nuôi ngoại thất, thanh lâu của Bình Khang phường thậm chí còn dựng lên một tòa tháp nhỏ, bên trong nuôi ngoại thất cũng như thϊếp thất của các quan to.

Kỳ thật, Dung gia đã từng xảy ra biến cố lớn, khi Dung Thù mười tuổi, Đại tướng quân nuôi ngoại thất bị bắt quả tang, điều này đã làm Dung phu nhân thương tâm, mà ngoại thất kia cũng là do Dung Thù và Dung Vân cùng nhau đi bắt.

Sau đó, Dung phu nhân vì con đường làm quan của Đại tướng quân và hai đứa con trai mà nhịn xuống, bên ngoài vợ chồng Dung gia vẫn vô cùng ân ái, nhưng mà chỉ có Dung Thù biết, nhà bọn họ sẽ không bao giờ có thể vui vẻ như trước kia, Dung phu nhân sinh được bốn người con cho tướng quân, cuối cùng cũng vì các con mà bà phải trói chặt đời mình với tướng quân.

Ông trời vẫn rất thương Dung Thù, ít nhất bọn họ không có con.

Dung Thù hai mươi bốn tuổi, mười năm trước nàng bị tình yêu của cha mẹ ảnh hưởng, đối với hôn nhân và gia đình tràn đầy ước mơ, sau đó nàng đã tự tay xé nát ảo tưởng hòa thuận trong gia đình, thế mới biết thì ra tốt đẹp ban đầu chỉ là hoa trong gương trăng trong nước, kể từ đó Dung Thù tràn đầy nghi ngờ về gia đình và tình yêu, đáy lòng nàng dường như bị chia làm hai, một phần mong muốn được hạnh phúc, trong khi phần còn lại phủ nhận khả năng đó, vừa đau đớn vừa mâu thuẫn.

Khi Trịnh Đình luôn bảo vệ nàng trước mặt mẹ chồng, tỏ ra không tham hoa háo sắc, trong lòng nàng rất cảm động, nhưng khi đó nàng cảm động bao nhiêu, thì bây giờ nàng oán hận bấy nhiêu.

Bởi vì phụ thân không thành thật đã hủy hoại gia đình nàng, yêu cầu duy nhất của Dung Thù đối với hôn nhân là thành thật, bởi vì Trịnh Đình không thành thật, cho nên bọn họ nhất định phải hòa ly.

"Trịnh Đình, ngươi vì mua danh chuộc tiếng, cho nên lừa gạt ta, vậy thì chúng ta chỉ có con đường này, đạo không hợp mưu cầu khác nhau, sau này chúng ta nên tôn trọng nhau." Dung Thù nghiến răng nghiến lợi, mà Trịnh Đình không phản bác được.

Trong quan lại rất nhiều chuyện đều là quy quy định bất thành văn, khi hoàng đế giữ mình trong sạch, triều thần sẽ noi theo, hơn phân nửa các thần tử thuộc thế hệ trẻ đều có hậu viện sạch sẽ, cho nên Trịnh Đình cũng không dám nạp thϊếp, nhưng Trịnh gia xem như trường hợp đặc biệt, Dung Thù không con, cho nên nếu Trịnh Đình nạp thϊếp cũng vẫn là hợp tình hợp lý, chính hắn không muốn, lại làm cho Dung Thù phải chịu chỉ trích.

Lời nói đã đến nước này, cũng sẽ không có ai dám ngăn cản Dung Thù nữa, Dung Thù đang muốn quay người rời đi, nhưng Hoắc Tiêu lại túm lại, "Dung Thù, cứ đi như thế à?"