Chương 18: Gọi ca ca

"Không nghĩ tới huynh ở đây rất biết hưởng thụ." Biết là Hoắc Tiêu đến, Dung Thù tự nhiên ngồi nghiêm chỉnh lại, ngồi thẳng người dậy, bên tai giống như nghe thấy một câu nói của Trịnh lão thái thái: Đi, ngồi, nằm đều phải giữ tư thế tốt! Nàng cười khúc khích, cảm thấy năm năm qua mình đã bị trói buộc sắp hỏng mất, nàng lập tức nằm sấp bên cạnh bàn như người không xương.

Có chút phản nghịch khiến nàng lộ ra vẻ ngây thơ, Hoắc Tiểu cười tủm tỉm nói: "Ở đây không có gì câu thúc, nàng thích ngồi thế nào thì ngồi." Hắn đặt mạnh vò rượu trước mặt Dung Thù.

"Ta đây liền cung kính không bằng tuân mệnh!" ý cười của Dung Thù lập tức chạm vào đáy mắt, mặc dù ban ngày hòa ly với chồng trước, nhưng nụ cười của Dung Thù là chân thành nhất cho tới ngày hôm nay.

"Là Mao Đài thượng hạng." Dung Thù nhìn chằm chằm vào bầu rượu. Ban ngày nàng chỉ nhắc đến một câu hoài niệm mùi vị của Mao Đài, buổi tối hắn đã mang đến cho nàng rồi.

"Ta mang đến cho nàng, nhưng nàng uống kềm chế một chút." Trịnh gia nề nếp gia đình nghiêm cẩn, sẽ không để nữ nhân trong nhà tùy ý uống rượu.

"Hương vị đã nhớ thương năm năm." Giọng nói của Dung Thù buồn buồn, khiến Hoắc Tiêu bất giác mềm lòng vài phần, đẩy bầu rượu tới trước mặt nàng.

"Được rồi, thích uống thế nào thì uống, có Tiêu ca ca ta nhìn chằm chằm nàng!"

Hoắc Tiêu rất cao, thân thể rất cường tráng nhưng thoạt nhìn lại gầy nhỏ, mặc dù hắn là võ tướng, thế nhưng trời sinh lại có làn da trắng có thể sánh ngang với nữ tử, dáng vẻ môi hồng răng trắng, bất kể nhìn thế nào, hắn cũng là một thiếu niên bơ sữa, nhưng hắn có thể kéo cung hai mươi thạch, có thể coi là một người đàn ông vĩ đại.

Lúc này khuôn mặt tuấn tú của Hoắc Tiêu đã nhuộm một màu đỏ nhạt, nhưng đáng tiếc lực chú ý của Dung Thù lại đặt trên bầu rượu trước mặt.

Hoắc Tiêu âm thầm chán nản, không hiểu sao Dung Thù lại yêu thích nam tử tuấn tú, nhưng dường như nàng cũng không có cái nhìn đặc biệt nào về hắn, rõ ràng hắn mới là đệ nhất mỹ nam tử Trường An trong miệng mọi người cơ mà, nhưng Dung Thù lại chưa bao giờ thấy sắc nảy lòng tham với hắn, uổng công cho hắn hôn nay ăn mặc anh tuấn tiêu sái như thế, nhưng cho dù hắn có thay đổi bao nhiêu tư thế thì sự chú ý của Dung Thù vẫn luôn đổ dồn vào rượu.

Chẳng lẽ cái bầu rượu này còn đẹp hơn hắn?

"Là A Tiêu đệ đệ!" Sự kiên trì của Dung Thù luôn khiến Hoắc Tiêu phát cáu, nhưng cho dù có phát cáu thì hắn cũng phải nhịn, hắn không thể lại bởi vì hành động theo cảm tính mà mất đi cô nương mình yêu.

"Nhưng ta trưởng thành hơn nàng nhiều, gọi ca ca đi." Thật ra mẫu thân của Hoắc Tiêu mang thai sớm hơn mẫu thân Dung Thù, nhưng Dung Thù lại sinh sớm hơn, cứ thế mà lớn hơn Hoắc Tiêu một tháng, cho nên thường coi mình là tỷ tỷ của Hoắc Tiêu, vấn đề này từ khi hai người họ bắt đầu hiểu chuyện, đã cãi nhau suốt ngày.

"Ồ ồ, trưởng thành sao?" Dung Thù vốn nghĩ đến việc trào phúng Hoắc Tiêu một phen, thế nhưng trong đầu nàng lại hiện lên đủ loại bảo vệ mà ban ngày Hoắc Tiêu dành cho mình.

Quả thực, biểu hiện hôm nay của Hoắc Tiêu đáng tin cậy giống như ca ca của nàng, có thể che mưa gió cho nàng, có thể trút giận cho nàng, hơn nữa Hoắc Tiêu còn rất bình tĩnh, trông còn đáng tin cậy hơn cả đại ca bốc đồng và nhị ca điên cuồng của nàng nữa.

Đôi mắt đen láy sáng ngời của Dung Thù nhìn Hoắc Tiêu, làm hơi thở của Hoắc Tiêu cứng đờ, hắn chỉ cảm thấy nếu lại bị nhìn chằm chằm như thế này, hắn sẽ không biết đông tây nam bắc gì nữa đâu.

"Xác thực trưởng thành hơn rất nhiều." Dung Thù gật đầu: "A Tiêu ca ca, hôm nay cảm ơn huynh. Cảm ơn huynh trở thành hậu thuẫn của ta."

Hoắc Tiêu nhất thời sửng sốt, hắn chỉ là khoe khoang nhanh miệng, hắn chưa từng nghĩ Dung Thù sẽ thỏa hiệp.

"Này, đừng có đắc ý, ta chỉ gọi huynh là ca ca một lần như vậy thôi, thời gian còn lại huynh vẫn là a Tiêu đệ đệ của ta." Sau khi Dung Thù gọi một tiếng ca ca này, thì mặt nàng đỏ bừng, sau đó lập tức bổ sung thêm một câu.

Ngọn lửa hưng phấn trong lòng Hoắc Tiêu lập tức bị dập tắt, mặc dù hắn có chút tiếc nuối, nhưng hắn cũng không thua thiệt khi nhìn thấy được một khía cạnh nữ tính hiếm có của Dung Thù .

Hoắc Tiêu ngồi đối diện Dung Thù, vỗ vỗ đùi hắn, nói: "Được rồi, hãy đợi đấy!"

Dung Thù cười cười nói! "Uống! Hôm nay không say không nghỉ!"

"Uống thì uống, nhưng phải tiết chế." Hoắc Tiêu mở bầu rượu ra, rót hai chén rượu.

Dung Thù cầm chén rượu lên, "uống trước rồi nói!"

Hoắc Tiêu ngăn nàng lại, "Trước ăn một chút gì lót bụng, uống ngay dễ đau dạ dày." Hắn không khỏi cau mày.

"Thật đúng là diễn vai ca ca đến nghiện mà." Tống Thư không nhịn được nói, nhưng nàng vẫn ngoan ngoãn đặt chén rượu xuống ăn một ít bánh đào.

Hoắc Tiêu khó mà không chú ý đến vụn bánh trên miệng nàng, hắn muốn đưa tay ra lau đi, lại càng muốn tiến tới thè lưỡi ra liếʍ những vụn bánh kia.

Dung Thù lơ đễnh không để ý đến ánh mắt nóng bỏng của Hoắc Tiêu, tất cả lực chú ý của nàng đều đổ dồn vào mùi rượu thơm ngon đọng lại trên mũi.