Chương 9: Chỉ có hưu thư!

"Ngươi xem thư hòa ly này có vấn đề gì không, ký tên liền đi." Dung Thù lấy thư hòa ly đã viết sẵn ra, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn cảnh hỗn loạn trước mặt, nhưng không có ai biết, khi nàng viết thư hòa ly này, trong lòng nàng có tâm trạng như thế nào, trong lòng nàng đang đấu tranh như thế nào. Từ những kỷ niệm nhỏ bé ở Giang Nam, cho đến những khoảnh khắc tuyệt đẹp của lần đầu mới biết yêu năm mười sáu tuổi, Dung Thù không tránh khỏi cảm giác ghê tởm và nghi ngờ bản thân, nàng luôn cảm thấy mình đã làm sai điều gì đó, cho nên mới rơi vào kết cục như thế.

Nhưng khi nàng đau khổ, thì nam nhân từ nhỏ tới lớn luôn đối nghịch với nàng nói: "Nàng không sai, người phạm lỗi không phải là nàng, tại sao nàng phải tự nghi ngờ mình chứ?"

Sự ủng hộ nhiệt tình đến từ người quen đã khiến nàng nhấc bút viết thư hòa ly mà nàng nghĩ rằng sẽ không bao giờ xuất hiện.

Có bao nhiêu nữ tử khi xuất giá có thể dự đoán được ngày hôm nay? Ai không muốn được ở bên phu quân mình mãi mãi?

Dung Thù kiên định đưa thư hòa ly ra, nhưng Trịnh Đình không muốn nhận, dường như vẫn còn đang lừa mình dối người, cho rằng chỉ cần hắn ta không thừa nhận thì mọi chuyện sẽ không xảy ra.

Lão phu nhân thấy hai người lâm vào thế giằng co, lợi dụng cơ hội chạy đến cướp thư hòa ly trên tay Dung Thù, "Không ra thể thống gì!" Bà ta lẩm bẩm, vừa nói vừa xé rách nát thư hòa ly.

"Dung Thù, ta cho ngươi biết, bà già ta còn ở đây thì ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ, muốn cũng chỉ có hưu thư." Trịnh lão phu nhân ngang ngược mắng Dung Thù, ánh mắt lạnh lùng của Hoắc Tiêu khiến bà ta cảm thấy sợ hãi, nhưng vì bảo vệ con trai, bà ta vẫn ưỡn ngực phô trương thanh thế đối mặt với Hoắc Tiêu.

"Sao, một quan gia như ngươi cũng muốn làm khó một bà già như ta à?" Cậy già lên mặt đã quen, bà ta cho rằng chiêu này có thể đi ngang.

Sắc mặt Hoắc Tiêu đen như đáy nồi, đời này hắn chưa từng đánh phụ nữ hay trẻ con, nhưng hôm nay có lẽ sẽ ngoại lệ.

Dung Thù ngăn cản Hoắc Tiêu, ra hiệu cho Hoắc Tiêu nàng có thể tự mình làm được.

Dung Thù cười lạnh, hưu thư? Bà ta thật dám nói! Dù ở Đại Vân nữ tử có quyền lợi cao hơn các triều đại trước đây, nhưng vẫn tương đối yếu thế, nếu nữ tử hòa ly, tài sản và con cái có thể được phân chia, nhưng nếu bị hưu, thậm chí còn không thể lấy lại đồ cưới.

Ban đầu Dung Thù cũng không thiếu chút tiền bạc đó, để lại một ít cho họ cũng là tình cảm, nhưng Lão phu nhân lại vội vàng chọc vào tổ ong vò vẽ.

Thường ngày Dung Thù đối với lão phu nhân là mười hai vạn phần kiên nhẫn, tạo cho lão phu nhân ảo giác dễ bắt nạt nàng, nhưng giờ đây đã đến lúc xé nát mặt, giọng điệu của Dung Thù cũng rất mạnh mẽ. "Không sao cả, nếu như Trịnh gia muốn đưa hưu thư, chúng ta sẽ kiện lên công đường, yêu cầu quan phủ cho ta một công đạo." Trịnh lão phu nhân thích ức hϊếp con dâu, chuyện này mọi người đều biết, Dung Thù đã nhiều lần nhẫn nhục người nhà họ Trịnh, và mọi người đều có thể nhìn thấy.

Theo luật pháp Đại Vân, từ bảy điều đã giảm xuống còn năm điều, bị bệnh hiểm nghèo và không có con, được xem là điều kiện hòa ly, Dung Thù cũng không có phạm sai lầm, ai đến xét xử nàng đều có lợi thế.

Lão thái gia sắc mặt không tốt, "Xu nhi, con sao phải đến mức như thế?" Lão thái gia muốn nói gì đó, để Dung Thù hiểu rằng hòa ly không dễ dàng đối với nữ nhân, nhưng ông ta suy đi nghĩ lại, lại phát hiện hòa ly đối với Dung Thù kỳ thật không có ảnh hưởng gì, Dung gia có gia nghiệp khổng lồ, không thiếu nàng một đôi đũa, chỉ cần Dung Thù muốn, dù tái hôn cũng có người muốn cưới nàng.

Mệt mỏi. Cha mẹ chồng cao cao tại thượng, chồng không chung thủy, nàng mệt mỏi.

Trước kia, vào thời điểm bọn họ đang ân ái tình nồng nhất, nàng ngốc nghếch quỳ trước tượng Tống Tử Quan Âm suốt một đêm, gần như là khóc lóc cầu xin Tống Tử Quan Âm cho nàng một đứa bé, lúc đó nàng nghĩ rằng ông trời không thương nàng, nhưng giờ đây nàng mới mới nhận ra, ông trời rất thương nàng, bởi nếu có con, thì bây giờ nàng sẽ khó có thể thoát thân.