Chương 48: Sống Chết Không Gặp

Hải Đình và Hà Dữ nhìn nhau rồi lại rơi vào khoảng lặng, họ bây giờ ngoài im lặng ra thì không biết nói gì. Bởi người đang thê thảm nhất không phải họ, mà là người đàn ông ngồi ở kia. Trình Tranh ngồi ở đó như một bức tượng, anh không uống rượu, không chọn cách say bí tỉ để quên hết mọi chuyện. Ngược lại anh còn muốn mình thật tỉnh táo, phải nhớ rõ ngày hôm nay anh đã dùng cách gì để đẩy Mã Dao ra khỏi mình.

Nửa ngày trời anh đã không nói chuyện, càng không để tâm đến bất kì thứ gì xung quanh. Cơn đau dạ dày lại bất chợt ập đến, khiến khuôn mặt tĩnh lặng kia bắt đầu lộ ra những biểu cảm khác thường. Trình Tranh cắn răng, gồng mình để không phải kêu lên nhưng đầu lông mày lại đang nhíu chặt. Hải Đình nhận ra điều bất thường, không thể im lặng mãi được mà bước đến.

“Cậu sao vậy? Đau ở đâu sao?”

Anh lắc đầu, nhưng biểu cảm này rõ ràng là đang chịu đựng.

“Mặt mũi cậu xanh xao thế này thì sao mà không được? Cậu ổn không? Trình Tranh?”

“Tránh ra.”

Sắc mặt anh giận dữ đến mức khiến Hà Dữ muốn khuyên ngăn cũng không dám đến gần, cứ như chỉ cần mạnh tay một chút thì anh nhất định sẽ bóp chết Hải Đình. Vì đứng ở sau lưng, nên có lẽ Hà Dữ không thấy được khi anh lớn tiếng với Hải Đình, một dòng lệ nóng hổi lăn dài xuống gò má. Lần đầu tiên anh ta nhìn thấy anh khóc, là giọt nước mắt của sự đau đớn và bất lực.

Cảm giác đau đớn nhất của đời người có lẽ không phải là hết yêu, mà là vẫn còn yêu mà buộc lòng phải dừng lại. Không phải người ta không dùng hết sức để cứu vãn mối quan hệ ấy, mà là vì họ không thể, đã không thể nào nữa.

Trình Tranh đẩy Hải Đình ra, anh quay người cố gắng điều chỉnh lại cảm xúc rồi bỏ ra ngoài. Hà Dữ bước đến đặt lại cái ghế đã ngã rồi nói với anh ta.

“Cậu ấy đã rất khổ tâm lắm rồi, chúng ta đừng dồn cậu ấy vào đường cùng nữa.”

“Cậu nghĩ tôi nỡ làm như vậy sao? Chỉ là tôi giận, giận cậu ta lúc nào cũng tự làm khổ mình. Có chuyện gì mà không thể cùng nhau giải quyết chứ?”

Bản tính của Trình Tranh không phải họ không rõ, mà chính vì quá rõ nên mới hiểu anh cứng cỏi đến mức độ nào. Anh là người tàn nhẫn, đến bản thân anh cũng không ngờ mình có thể tàn nhẫn được như vậy. Câu nói của Mã Dao, khuôn mặt đầy nước mắt ấy, ánh mắt căm phẫn ấy như khắc sâu vào tâm trí anh.

Không ai nợ ai. Đường ai nấy đi. Sống chết không gặp.

Anh bật cười, cũng là một nụ cười đầy chua chát. Lẽ ra mọi chuyện đã không tệ đến mức này, lẽ ra khi anh từ Anh trở về phải cùng cô đón tin vui mới phải. Chuyện cũng đã đến nước này, việc nên làm thì vẫn phải làm, tình đã đứt cũng không thể nào nối lại. Cứ xem như rằng anh và cô duyên phận ngắn ngủi, không thể cùng nhau đến răng long đầu bạc, xem như người bội tình bạc nghĩa là anh. Dù sao anh cũng không tự nhận mình là người hoàn hảo, có phải mang tội ác tày trời thì đã sao?

Ngày hôm sau.

Hải Đình và Hà Dữ từ ngoài cổng chạy vào. Bây giờ Trình gia đang rối ren, ông Trình thì mất tích không thấy mặt, Trình Tranh vẫn đang ở cùng với bọn họ. Cả đêm qua anh không ăn uống gì, ngồi ở đó như cái xác không hồn. Cho đến khi có tiếng người nói chuyện ồn ào ngoài cửa, anh mới chú ý được một chút.

“Trình Tranh! Đứng dậy! Đứng dậy đi ngay cho tôi!”

Hải Đình bước đến kéo tay anh, nhưng anh ngồi như pho tượng không chút động đậy mà nhìn anh ta hờ hững khiến anh ta bực mình.

“Mã Dao sắp đi rồi! Cô ấy đang ở nhà cậu chào tạm biệt bà nội và bác gái. Cậu suy nghĩ lại đi! Bây giờ không gặp, chính là mãi mãi sẽ không thể gặp nữa, cậu sẽ hối hận suốt đời đấy!”