Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trò Chơi Chạy Trốn NPC

Chương 21: Trốn tìm 4

« Chương Trước
Editor – Beta: Trân (Pudding)

–––––––––

Mấy người Sùng Lăng nhận chìa khoá vào phòng bỏ đồ trước, dù mỗi người bọn họ cũng không mang hành lý gì nhiều.

Lúc sắp xếp phòng, Thẩm Phương đã hỏi rõ, để bọn họ ở dãy nhà đầu. Mọi người đều chọn phòng đơn, lúc này không có hạn chế, Lý Hạo Dương ở cùng Phương Nghị, Sùng Lăng cố ý chọn phòng số 02, bên cạnh phòng Trì Sơ.

Xem qua phòng, sáu người tập hợp ở phòng Cố Minh Kiều.

Cố Minh Kiều tự giới thiệu 28 tuổi, bằng tuổi Sùng Lăng, đã hoàn thành ba ải trò chơi, khí thế của cô rất mạnh, ngôn ngữ cử chỉ nhanh nhẹn, xét thấy trên đường đã hiểu biết lẫn nhau, cô tự đứng ở vị trí đội trưởng. Những người khác không có dị nghị, ăn ý chấp nhận, chủ yếu là do cô có thực lực.

Ngụy Bộ Phàm và Mạc Phỉ Phỉ hoàn thành hai ải trò chơi, từng hợp tác với Cố Minh Kiều, khá quen thuộc.

Sùng Lăng suy đoán ba người họ có quen biết ngoài hiện thực, hoặc trải qua trò chơi sau đó liên hệ ở ngoài. Rất dễ hiểu, giống như Sùng Lăng, trước khi trò chơi kết thúc anh cũng muốn liên hệ với Lý Hạo Dương và Phương Nghị, sau đó đề nghị hai người họ nhằm vào trò chơi mà huấn luyện.

“Mấy cậu biết người tên Trì Sơ kia sao? Cậu ta có gì đặc biệt à?” Cố Minh Kiều đi thẳng vào vấn đề.

“Chúng tôi quen cậu ấy trong một ải trò chơi.” Sùng Lăng đơn giản kể lại chuyện ở biệt thự Phong Sơ một lần, chỉ che giấu suy đoán về “tiểu xảo” của cậu.

“Sao?” Cố Minh Kiều rất ngạc nhiên: “Lần đầu tôi gặp tình huống thế này đấy. Dựa theo lời các cậu, cậu ta rất có năng lực, quan hệ với mấy cậu không tệ, đây là chuyện tốt.”

Ngụy Bộ Phàm lập tức phụ họa: “Chị Kiều Kiều nói không sai, cậu ta chắc chắn là NPC, công chiếm cậu ta sẽ có được tình báo quan trọng.”

Cố Minh Kiều đá một cái: “Đứng đắn chút đi!”

Ngụy Bộ Phàm đã né trước, cười ha ha: “Thô nhưng thật.”

Mạc Phỉ Phỉ ngồi ngay ngắn, đồng ý với cách nói của Ngụy Bộ Phàm: “Em thấy cũng có lý, nhưng vẫn cảm thấy tồn tại của người tên ‘Trì Sơ’ này còn có ẩn ý khác.”

Cố Minh Kiều quan sát mỗi người ở đây, cuối cùng nói: “Như vậy đi, chúng ta chia làm hai, tôi cùng Phỉ Phỉ và Bộ Phàm vào trong thôn, mấy cậu thì tiếp cận Trì Sơ, có việc thì liên lạc qua điện thoại.”

“OK.” Sùng Lăng gật đầu.

Lý Hạo Dương chờ ba người đi rồi mới gãi đầu, không che dấu được sự lo lắng, vừa rồi ở cùng một phòng với những người kia, hắn chỉ thấy áp lực và bất an.

Sùng Lăng thấy rõ, bởi vì ba người Cố Minh Kiều rất ăn ý, lộ rõ năng lực và tố chất, so sánh ra thì Lý Hạo Dương và Phương Nghị quá ngây ngô, tố chất tâm lý cơ bản còn không đạt tiêu chuẩn. Trò chơi lần này nhân số nhiều hơn, Lý Hạo Dương nhớ đến ám ảnh từ trò chơi lần trước, trong tiềm thức rất sợ hãi, khi biết mình là người yếu nhất thì rất sợ mình sẽ là người gặp nguy hiểm đầu tiên.

Nếu không gặp được Trì Sơ, Sùng Lăng sẽ không hạ thấp như như vậy, anh sẽ điều chỉnh lại quan hệ giữa đội ngũ. Nhưng bây giờ sự tồn tại của Trì Sơ giống như Ngụy Bộ Phàm đã nói, có thể sẽ lấy được tình báo quan trọng.

Sùng Lăng đi xuống nhà ăn, Trì Sơ vừa ăn sáng xong.

“Bây giờ không phải lúc thời tiết tốt để nghỉ phép, không ngờ lại gặp được cậu.” Sùng Lăng nhớ rõ Trì Sơ thích cái gì, cầm một ly nước ấm đến thuận tiện ngồi đối diện.

Lý Hạo Dương và Phương Nghị đi theo.

Giống như những gì đã họp trong phòng, điều quan trọng phải làm bây giờ chính là thu thập thông tin.

Trì Sơ nói cảm ơn, tay ôm ly nước ấm: “Thân thể tôi gần đây không tốt, bạn bè khuyên tôi nên nghỉ ngơi nhiều hơn nên tặng một tấm phiếu ưu đãi.” Trì Sơ biết rõ họ đến là có mục đích, cũng không quanh co, chủ động đi vào vấn đề chính: “Các anh biết đấy, nghề tay trái của tôi là thám tử, trước khi đến thôn Phượng Đầu tôi có điều tra về nơi này, vô tình phát hiện ở đây xảy ra những vụ án mất tích kỳ quái.”

Sùng Lăng nghiêm túc nhìn cậu, đột nhiên cười cười: “Nguyện nghe kỹ càng.”

“Ngày 8 tháng 3 đầu năm nay, Tiểu Trạch – đứa con trai 9 tuổi của ông Lý Thanh Tùng mất tích. Hôm đó rơi vào thứ sáu, bởi vì trong thôn không có phương tiện, tiểu học tận ngoài đại lộ, khoảng cách khá xa, đa số học sinh đều ở lại, thứ sáu được nghỉ mới về nhà.

Tiểu Trạch dùng bữa tối xong, nói với người nhà ra ngoài chơi. Lý Thanh Tùng cũng không để ý, trẻ em trong thôn đều chạy khắp nơi, đến khoảng 9 giờ sẽ tự về nhà. Bọn nhỏ đều chơi chung với bạn cùng lứa, Lý Thanh Tùng cũng biết Tiểu Trạch hay đến nhà bạn nào. Ai ngờ hôm đó đến gần 10 giờ mà không thấy Tiểu Trạch quay về. Lý Thanh Tùng đi tìm, tìm cả thôn mà ai cũng nói không nhìn thấy Tiểu Trạch, lúc này Lý Thanh Tùng mới khẩn trương lên.

Ông ta đi tìm trưởng thôn, để trưởng thôn dùng loa kêu gọi nhưng không có tác dụng. Thôn trưởng triệu tập mọi người đi tìm khắp nơi, từ cánh rừng đến bờ sông, nơi nào có thể đều tìm hết nhưng không tìm được.

Sáu giờ sáng ngày 9, Lý Thanh Tùng báo án. Cảnh sát đến, điều tra ba ngày cũng không có thu hoạch. Cũng vào buổi tối đêm thứ ba, hàng xóm thấy nhà Lý Thanh Tùng không sáng, lo lắng ông ta xảy ra chuyện, đến kêu cửa nhưng không ai trả lời, người thì không có ở trong nhà, cuối cùng trưởng thôn dẫn người đi tìm, phát hiện Lý Thanh Tùng bên con sông ở phía đông, đã chết.”

Trì Sơ tạm dừng một lát, để ba người họ tiêu hóa tin tức, sau đó nói tiếp: “Cảnh sát đưa ra kết luận, Lý Thanh Tùng chết đuối, không có dấu vết va chạm cũng không có ảnh hưởng từ thuốc. Mặt khác Lý Thanh Tùng biết bơi, dòng nước ở khúc sông xảy ra chuyện rất tĩnh, cũng không có đá hay bèo rong gì cả.”

“Đứa trẻ vẫn không tìm được?” Sùng Lăng hỏi.

“Không tìm được.” Trì Sơ lắc đầu, tiếp tục nói: “Tôi cảm thấy cái chết của Lý Thanh Tùng rất kỳ lạ, đã nhờ một người bạn tìm hiểu. Ba năm trước, trong thôn Phương Đầu cũng có hai vụ tương tự. Buổi tối đầu tháng giêng năm 16, Giang Mậu Hòa 14 tuổi mất tích, ba ngày sau mẹ của đứa trẻ phát hiện chết trên sông phía đông thôn; buổi tối ngày 5 tháng giêng cùng năm, Tào Tiểu Ba 11 tuổi và Tào Hiểu Đào 9 tuổi mất tích, ba ngày sau cha của họ Tào Quân cũng chết trên sông.”

Sùng Lăng hơi nhíu mày: “9 tuổi đến 14 tuổi, không phải độ tuổi những kẻ buôn người yêu thích. Tổng hợp lại, trẻ con mất tích chỉ là phụ, cái chết của người lớn mới là điểm quan trọng. Trả thù chăng? Thế thì……chắc có liên quan đến trẻ con.”

Trì Sơ cũng nghĩ vậy: “Người trong thôn giấu kín như bưng khó hỏi được gì. Đặc biệt đầu năm nay Tiểu Trạch lại mất tích, lần nữa kí©h thí©ɧ người trong thôn lắp đặt camera, buổi tối cũng không cho mấy đứa nhỏ ra ngoài, đến lúc này mọi chuyện mới lắng xuống. Bây giờ thôn đang phát triển ngành du lịch, mấy cán bộ trong thôn cũng không muốn chuyện này bị truyền ra ngoài.

Hôm nay trong thôn có tiệc mừng thọ, các du khách cũng có thể tham gia. Là một cơ hội tốt.”

Sùng Lăng gật đầu: “Trẻ em trong thôn có rất nhiều, buổi tối ở ngoài chơi không ít, vì sao chỉ có mấy đứa trẻ kia xảy ra chuyện? Giữa chúng chắc chắn có liên quan gì đó.”

“Ba năm trước Tiểu Trạch chỉ mới có 6 tuổi, tuổi của mấy đứa trẻ này chênh lệch khá lớn, không chơi chung với nhau. Còn nữa, trước đó Tiểu Trạch cũng không ở trong thôn, tháng hai năm nay Lý Thanh Tùng mới quay về định cư, chuẩn bị chăm nuôi gà rừng.”

“Người lớn thì sao?”

“Lý Thanh Tùng bằng tuổi Tào Quân, nhưng cha mẹ Giang Mậu Hòa đã hơn 50 tuổi. Giang Mậu Hòa là con có lúc tuổi đã cao, nghe đâu còn có năm người chị, ba người gả đi rồi.”

“Trong thôn trước kia có xảy ra chuyện giống vậy không? Về trẻ con ấy?” Sùng Lăng lại hỏi.

“Mấy năm gần đây không có, xa hơn thì không biết. Thôn Phượng Đầu rất hẻo lánh, trước kia thì nghèo, hai ba năm gần đây có chính sách giúp đỡ mới phát triển hơn.” Cũng vì nguyên nhân giao thông không tiện, quan hệ với người bên ngoài rất ít, chỉ qua lại với người của thôn, đã quen có chuyện gì cũng tự xử lý, kiến thức về pháp lý không có, chỉ sợ dù có thật sự xảy ra vấn đề, chưa chắc gì đã báo cảnh sát.

Sùng Lăng không lên tiếng nữa, nhanh chóng sắp xếp lại tất cả tin tức ở trong đầu.

“Nếu tìm không thấy manh mối, thì trở về điểm xuất phát, điều tra từ vụ mất tích đầu tiên.” Dù sao, cha mẹ của vụ mất tích đầu tiên có vẻ đặc biệt.

Trong thôn rất chú trọng vai vế, cha mẹ Giang Mậu Hòa không những lớn tuổi, vai vế cũng hơn đồng lứa của Lý Thanh Tùng.

“Trưởng thôn bây giờ là Giang Tòng Thăng, cha của Giang Mậu Hòa là Giang Tòng Hỉ, hai người là anh em họ. Giang Tòng Hỉ 55 tuổi, ba năm trước đã bị bại liệt. Nghe đâu cuối năm 15, gần lúc ăn tết, tối hôm đó đến nhà người khác dùng bữa, uống quá nhiều rượu, trên đường về nhà ngã mạnh gãy lưng, bị liệt luôn.

Sau đó Giang Mậu Hòa mất tích, bị kí©h thí©ɧ mất khả năng nói chuyện, bây giờ đầu óc cũng mơ hồ.”

Những chuyện này cậu biết từ Giang Xảo Xảo.

Giang Xảo Xảo không thích ‘Ông hai’ Giang Tòng Hỉ này, bởi vì Giang Tòng Hỉ trọng nam khinh nữ, con gái mình đẻ cũng không thương thì đừng nói chi con gái nhà người khác. Bây giờ Giang Xảo Xảo nhắc lại vẫn còn bất mãn, khi còn nhỏ đến nhà ông hai, ông hai bà hai yêu thích mấy đứa con trai vô cùng, có đồ ăn ngon sẽ đưa hết cho họ, còn mấy đứa con gái các cô thì bị đuổi đi.

“Đi xem thử.” Sùng Lăng đề nghị.

Trì Sơ không có ý kiến, hỏi Giang Xảo Xảo địa chỉ nhà Giang Tòng Hỉ.

Nhân đó, Giang Xảo Xảo lại nói không ít chuyện.

Đi trên đường, Lý Hạo Dương nhịn không được nói: “Anh nói thử xem có khi nào Giang Tòng Hỉ gặp quả báo không? Chỉ muốn con trai xem con gái như cây cỏ, kết quả con trai không có, vợ cũng mất, bây giờ phải dựa vào con gái ở nhà chồng nuôi sống.

Hai người con gái ở nhà mẹ đẻ rất cực khổ, khi xuất giá lấy không ít sính lễ, của hồi môn thì không có gì, có lẽ ở nhà chồng cũng không dễ dàng, ngày tết không về nhà. Nhưng bây giờ Giang Tòng Hỉ bị liệt, mấy cô con gái đã xuất giá không thể tránh, phải bỏ tiền mời người trong thôn chăm sóc giúp.

Nhà Giang Tòng Hỉ cũng là nhà đá cũ, so với mấy nhà khác thì nhỏ hơn cũng cũ hơn, rõ ràng không được sửa sang lại.

Cửa phòng khép hờ, bên trong rất yên tĩnh, bọn họ đẩy cửa đi thẳng vào.

Trên chiếc giường có một người gầy trơ xương đang nằm, tóc tai rối bời, làn da vàng vọt nhăn nheo, miệng chảy đầy nước miếng, nhìn qua không giống người 55 tuổi, giống 60 70 tuổi hơn. Trên giường rất lộn xộn, trong nhà cũng không sạch sẽ, còn có một mùi hỗn tạp khó ngửi.

Khi bọn họ xuất hiện, Giang Tòng Hỉ chuyển mắt nhìn, dù sao cũng chỉ hồ đồ chứ chưa ngây ngốc. Đáng tiếc vì trúng gió mà miệng méo xẹo, không thể nói chuyện.

Trì Sơ vẫn thử hỏi: “Ông biết ai bắt Giang Mậu Hòa đi không?”

Vừa nghe thấy tên con trai mình, vẻ mặt Giang Tòng Hỉ trở nên kích động, tay chân run rẩy, miệng mấp máy muốn nói gì đó nhưng chỉ có thể phát ra những âm thanh không rõ.

“Nếu ông biết, chớp mắt hai lần.”

Không ngờ tới, Giang Tòng Hỉ thật sự chớp hai lần mắt.
« Chương Trước