Chương 1: Tên đàn ông vô dụng (1)

Vị trí người dịch quyển sách, tác giả đã thay đổi tài khoản, bút danh: Minh Bặc Âu, hoan nghênh mọi người đến thăm.

Phong thủy nơi này không tốt tí nào.

Liên tục truyền đến từng tiếng khóc nhỏ và tiếng nói chuyện, giống như thủy triều thi nhau ùa vào tai Giang Vân Đình, không ngừng gõ màng nhĩ cậu.

Trong đầu một khoảng không, lông mi cậu run rẩy, mở mắt.

"Cậu tỉnh rồi?" trước mặt cậu là một thanh niên, cơ thể hơi béo, vai thật sâu, bộ dáng nhìn qua rất thành thật.

Giang Vân Đình nghi ngờ trong lòng, mọi người vây cậu thành một vòng tròn, cậu có chút khẩn trương.

Cậu chậm rãi ngồi dậy, cũng không trả lời câu hỏi của người nọ, mà chậm rãi lấy ra từ túi áo một cặp kính gọng bạc đeo lên, tùy ý liếc mắt nhìn bốn phía.

Cậu là Giang Vân Đình, cậu cũng chỉ nhớ mình tên Giang Vân Đình, nhưng Giang Vân Đình là ai?

Cậu cố gắng tìm kiếm chút gì đó còn sót lại trong đầu, nhưng cũng không tìm thấy gì hết, phản quang qua kính mắt, lặng lẽ giấu đi sự hoảng loạn trong giây lát.

Cậu chỉ nhớ, trong áo mình có một cặp kính, nhưng kỳ lạ là cậu không bị cận.

Đầu ngón tay tiếp xúc với gọng kính, cậu vuốt ve qua lại mấy lần, ngoại trừ cảm thấy lạnh lẽo, cái gì cũng không có.

Mắt kính rất mỏng, giấu kín biểu cảm tìm tòi nghiên cứu,

Cậu đẩy nhẹ cặp kính trên mũi, nhìn quanh một vòng, mới chú ý nơi này là một hành lang cũ kĩ tối tăm..

Chỗ ngoặt hành lang, có một cô bé ngồi trên bậc thang nhỏ giọng khóc nức nở, còn có mấy thanh niên tương đối bình tĩnh.

"Đây là đâu?" Giang Vân Đình hỏi.

Người đàn ông ban đầu hỏi cậu nói: "Không biết."

Giang Vân Đình đứng lên, nhẹ nhàng phủi bụi trên người, lại hỏi:

"Lúc các người tới, tôi đã nằm ở đây à?"

Người đàn ông kia nhìn cậu, nói:

"Chúng tôi từ những nơi khác nhau tới, lúc đến đây, những người khác đều bình thường, chỉ có mình cậu hôn mê bất tỉnh."

Giang Vân Đình hơi nhíu mày, nói cảm ơn.

Bỗng trong đầu đột nhiên vang lên một giọng nói:

"Hoan nghênh mọi người đến thế giới trò chơi, mọi người đều là người được trò chơi tuyển chọn, ở đây, mọi người sẽ trải qua một số hành động mạo hiểm rất kí©h thí©ɧ!

Bây giờ trò chơi chính thức bắt đầu, mong mọi người nỗ lực đi đến cửa xuất phát, một nhắc nhở cuối cùng, đừng phá hỏng quy tắc, chúc mọi người chơi vui vẻ!"

Nghe được tiếng nói, mọi người theo bản năng liếc nhìn nhau, nhìn phản ứng của đối phương, lúc hai mắt chạm nhau, mọi người mới tin đó không phải là ảo giác, âm thanh vừa rồi bọn họ đều nghe được.

Cô gái nhát gan, bị dọa lại bắt đầu khóc, có mấy người vội vã đi ra ngoài, cũng bắt đầu hoảng loạn chửi bới.

Giang Vân Đình không kiên nhẫn xoa lỗ tai, ngước mắt nhìn hành lang, tùy ý liếc mắt nhìn đám người một cái, đếm số lượng.

Ở đây tổng cộng có chín người, bốn cô gái trẻ và năm thanh niên.

Nhớ số người, cũng không ảnh hưởng quá lớn.

Cậu không nói gì nữa mà tiến thẳng đến phía bên kia hành lang.

Thái độ bình tĩnh không vội, giống như cậu đã biết tất cả đáp án.

"Cậu đi đâu?" người kia hỏi.

"Nếu đã là trò chơi, khẳng định sẽ có manh mối."

Động tác dưới chân Giang Vân Đình không dừng, nhanh chóng đi tới chỗ sâu của hành lang.

Đám người nghe cậu nói xong, cũng không biết làm sao.

Nơi này đối với họ mà nói, giống như một cái bẫy vô hình, nhưng đối với cặm bẫy, không nhìn thấy còn làm cho người ta sinh ra cảm giác sợ hãi.

Giống như Giang Vân Đình đột nhiên biến mất.

Mấy người lá gan mới từ trên bậc thang đi xuống, tới hành lang, nhìn chằm chằm Giang Vân Đình đi vào chỗ sâu của hành lang.

Chỉ có người kia, cũng chậm rãi đi theo Giang Vân Đình.

Giang Vân Đình không đưa ra kiến nghị gì, càng không muốn nói ra mục đích của mình.

Người khác làm như thế nào là chuyện của họ, không liên quan đến cậu, chẳng qua là cậu muốn tìm được manh mối để ra ngoài, tìm hiểu chuyện cậu không hiểu.

"Cậu tìm được cái gì rồi?" người kia hỏi.

Giang Vân Đình nghe được tiếng, quay lại nhìn.

Vì hoàn cảnh ánh sáng phản quang qua mắt kính thấy một bóng ma.

Bóng ma trong mắt Giang Vân Đình, làm người kia khẩn trương đến nuốt nước miếng.

"Tìm được một câu." Giang Vân Đình hơi nâng cằm.

Hình Kha nhìn về phía cậu chỉ, chỉ thấy trên tường xi măng cũ nát viết: Một tên đàn ông vô dụng.

"Có ý gì?" Hình Kha hỏi.

"Nếu đây là trò chơi, thì phải có một chỉ đề, tên đàn ông vô dụng, có thể là NPC chủ yếu của trò chơi lần này."

Giang Vân Đình nói xong liền xoay người, tiếp tục đi về phía sâu.

Hình Kha có rất nhiều nghi vấn trong lòng, nhưng nhìn thái độ của Giang Vân Đình, nhưng cái muốn hỏi đều nghẹn lại, tiếp tục đi theo.

Chỗ sâu trong hành lang, đèn trần treo trên nóc nhà thỉnh thoảng lay động, lộ ra ánh đèn nhàn nhạt.

Trên thảm để lại dấu vết đã đi qua, có thể do khoảng thời gian trôi qua đã khá lâu, không còn nhìn rõ màu sắc vốn có của chúng.

Hai người đi nửa ngày, nơi mọi người tụ tập không thấy nữa, chỉ thấp thoáng nhìn ra vài bóng người đứng đó.

Có chút kỳ lạ là, bóng của những người đó vẫn luôn đứng im một chỗ, giữ một động rất lâu.

Bọn họ không nghĩ tiếp, vẫn đi theo dấu vết trên thảm tìm manh mối.

Trong hành lang đột nhiên có ngã rẽ, hoàn cảnh thay đổi đột ngột, nửa ngày manh mối tìm được cũng chỉ có một câu, Giang Vân Đình âm thầm nheo mắt.

Trò chơi không cho bất kì manh mối trước nào, chỉ để bọn họ không có mục tiêu tìm trên hành lang.

Nhưng trong lúc tìm manh mối có gặp được cái gì không, tất xả vẫn còn là một ẩn số.

Tuy rằng tìm theo hành lang rất nguy hiểm, nhưng Giang Vân Đình cản thấy, nếu dừng lại ở một chỗ lâu sẽ càng nguy hiểm.

Dù sao ngay từ đầu giọng nói đã nhắc nhở bọn họ, đến của xuất phát, tuân thủ quy tắc trò chơi, quá trình qua cửa cũng nằm trong quy tắc trò chơi, chỉ dừng lại chờ ở một chỗ, nhỡ đâu lại chính là đường chết.

Đúng như cậu đoán, đám người dừng ở cầu thang, nhìn hai người Giang Vân Đình và Hình Kha dần dần biến mất, sợ hãi với phía trước càng lớn.

Từ góc nhìn của bọn họ, hành lang là một đường thẳng.

Dù ánh đèn tối tăm, bọn họ chắc vẫn sẽ nhìn thấy bóng dáng.

Nhưng mà, từ khi hai người kia đi không bao lâu, đã không nhìn thấy tăm hơi.

Có người lớn gan đi theo bọn họ vài bước, liếc mắt một cái có thể nhìn thấy trên hành lang cái gì cũng không có.

"Hai người bọn họ, sẽ không gặp phải gì đó, chết rồi chứ!" Một cô gái ngồi trên cầu thang nghẹn ngào nói.

Trong lòng mọi người đều nhảy dựng, mấy thanh niên sốt ruột nhìn bốn phía.

“Có quỷ! Có quỷ!”

Một người bỗng thấy ở góc có cái gì, hét lên.

Những người đứng cạnh đều bị tiếng hét này dọa sợ, thử nhìn hướng anh ta nói, cũng không thấy gì hết.

"Anh vừa thấy cái gì?" một người khác hỏi.

"Là đầu người! Đầu của một người đàn ông, ở ngay kia!" anh ta sợ hãi gào thét, dùng ngón tay chỉ về một hướng.

Chỉ thấy ở một khe hở dưới tầng, một cái đầu người, đôi mắt rớt ra, trên mặt treo một nụ cười cứng đờ.

Khóe miệng kéo dài đến mang tai, giống như bị dao cắt ra, trong miệng không có răng, chỉ có một màu đỏ sậm.

Phía dưới cổ là mạch máu lộn xộn, so le không đều nhau giống như miệng như bị ai đó cắt đứt, còn đang chảy máu không ngừng.

Cái đầu quỷ dị đong đưa vài cái, chậm rãi từ khe hở lăn ra.

“Có quỷ! Thật sự có quỷ!”

Mấy người thấy cái đầu này, bị dọa chạy tứ tung.

Lại không dám đi vào sâu trong hành lang, đánh phải trốn ở nơi xa cầu thang nhất.

Một cô gái không biết tên là gì, bị bọn họ kí©h thí©ɧ lại tiếp tụ khóc.

Sau đó, câu thang nơi bọn họ vừa ngồi, truyền đến tiếng vang "cộc cộc"

Âm thanh kia có chút trầm, giống như âm thanh va chạm với sàn gỗ.

Mọi người nhìn lại trên tầng, một cái đầu không có cơ thể đột nhiên nhảy tới.

Rơi xuống hành lang, trên mặt đất chảy đầy máu, màu đỏ hòa vào tấm thảm trên hành lang

Mọi người bị dọa không màng gì hết chạy vội vào phía sâu cầu thang.....

"Tôi tìm thấy rồi!" Hình Kha vuốt trên tường, giọng điệu đầy hưng phấn.

Giang Vân Đình dừng động tác, nhìn chỗ Hình Kha chỉ——

"Đã chết sao còn không vào hầm mộ"

"Một tên đàn ông vô dụng, đã chết sao còn không vào gần mộ? NPC trò chơi này đã chết?"

Hình Kha ghép hai manh mối tìm được thành một câu, sau khi phát hiện có chỗ không đúng, giọng nói cũng thay đổi.