Chương 13: Tên đàn ông vô dụng (13)

Hình Kha che miệng không dám phát ra tiếng, nhưng âm thanh ngoài cửa lại càng lúc càng lớn.

Thậm chí còn có bột gỗ rơi ra khi bị dao đâm vào, bắn hết lên mặt anh, tạo ra những vết xước nhỏ đỏ ửng trên mặt.

"Rầm!" Thứ kia lấy sức đạp một phát vào khe hở do dao chém ra.

Giày của nó đã mục nát đến nỗi chỉ còn mấy miếng cao sư, mỗi nơi trên người nó đều lộ ra xương cốt đen xì.

"Cậu tỉnh dậy mau lên! Cậu còn không tỉnh thì chúng ta sẽ chết chung ở chỗ này!"

"Lach cạch!" Giang Vân Đình mở cửa ra, đập vào mắt cậu là bóng tối,

Giữa lúc cậu đang giãy giụa thì bỗng nghe tháu tiếng gọi của Hình Kha———

"Anh nghĩ cũng đẹp thật."

"Cậu tỉnh rồi! Mau, chạy mau, thứ kia sắp vào rồi!"

Cậu vẫn nghe thấy tiếng động ở cửa, hơn nữa còn cảm thấy thứ kia cách bọn họ càng ngày càng gần, giống như nó đã đi đến trước mặt họ.

Giang Vân Đình đứng dậy lầm tìm đồ bằng bạc lúc trước đã ném đi.

Hai chân thứ kia đã bước vào phòng, trên người mặc một bộ quần áo rách rưới.

“Làm sao bây giờ?” lúc này Hình Kha nhue được Giang Vân Đình tiếp thêm can đảm, dám mặt đối mặt với thứ kia.

"Gϊếŧ." Cậu bình tĩnh nói, đơn giản như muốn gϊếŧ một con gà.

Hình Kha sững sờ, dù sao bọn họ cũng chỉ là người thường thôi, muốn đối đ với quái vật trong trò chơi này, không cần so sách lực lượng cũng thấy nó quá xa vời, nói gì đến phần thắng.

"Đừng ngạc nhiên, anh tìm đồ trong phòng ném nó, phân tán sự chú ý của nó, còn tôi đi gϊếŧ nó."

Lúc nói, thứ kia đã cầm dao chạy tới chỗ Giang Vân Đình, căn phòng không lớn, bọn họ không có chỗ để trốn.

Hình Kha làm theo lời Giang Vân Đình nói nhìn xung quanh, thấy được cái gì thì đều lấy ném vào thứ kia.

Thứ kia cũng ngu ngốc, cũng không biết trốn, bị ném trúng lảo đảo vài bước, còn bị ném gãy mấy cái xương vốn đã "giòn".

Nhưng mà nó cũng không biết đau, đứng vững rồi cầm dao xông tới chỗ Giang Vân Đình.

Hình Kha không ngừng cố gắng, rồi cầm lấy một cái hộp trên bàn cố gắng ném về phía nó.

Giang Vân Đình nhắm chuẩn thời cơ, cầm vũ khí chém đứt cổ thứ kia.

Cậu dùng bảy phần lực, không ngoài dự đoán, đầu thứ kia rơi xuống đất.

Tiếp đó là tiếng dao "loảng xoảng" rơi xuống đất.

Dây thần kinh vốn căng chặt của Giang Vân Đình được thả lỏng.

"Nhặt con dao kia lên."

Hình Kha đến gần, nhìn con dao loang lổ máu trên mặt đất, bản năng anh có chút kháng cự, nhưng vẫn nghe lời Giang Vân Đình nhặt dao lên.

"Nghe tôi nói."

"Câu chuyện này, chủ nhân của căn phòng này cũng chính là tên đàn ông vô dụng kia, nhưng vợ ông ta lại nɠɵạı ŧìиɧ với thứ kia, cuối cúng gϊếŧ ông ta rồi băm nhỏ xác."

Vì trước đó trong bóng tối gặp qua nhiều thứ nên không còn sợ nhiều nữa, hơn nữa nếu so sánh cái đầu này với cái đầu dưới gầm giường, thì lại càng không đáng nhắc đến.

"Sao cậu biết mấy cái này?"

"Vừa nãy tôi nằm mơ, tôi thấy chuyện xảy ra phia sau nhật ký———"

"Ngày 22 tháng 4, hôm nay tôi lại nói dối là mình đi làm, thật ra lúc tôi ra ngoài không lâu lại vòng quay lại, tôi nhìn thấy một người đàn ông đã đến nhà mình, bọn họ ở nhà do tôi mua vui đùa ầm ĩ, ả đàn bà kia cười rất vui vẻ, tôi chưa thấy cô ta vui vẻ như vậy, đúng là tiện nhân!"

"Ngày 23 tháng 4, hôm nay tôi vẫn nói dối ả đàn bà kia là tôi đi làm, tôi lấy trộm một con dao trong nhà, tôi tính lúc bọn họ làm những chuyện bẩn thỉu sau lưng tôi thì sẽ gϊếŧ bọn họ! Nhưng không ngờ, tên đàn ông kia hôm nay không đến, tôi không thành công."

"Ngày 24 tháng 4, hôm nay tôi nhất định phải gϊếŧ đôi cẩu nam nữ kia, ta biêtd hôm nay thời tiết tốt tên đàn ông kia nhất định sẽ đến, hình như bọn họ đánh hơi được gì rồi, hôm nay tôi nhất định phải gϊếŧ bọn họ rồi băm nhỏ đôi cẩu nam nữ này, chờ xem, nhất định tôi sẽ gϊếŧ bọn họ!"

Nhật ký đến ngày 24 thì hết, thiếu ba trang, ghi lại kế hoạch tên đàn ông vô dụng này muốn gϊếŧ vợ và tình nhân.

Vết bẩn màu đỏ dính trên sổ nhật ký là vết máu, hung thủ thật sự sau khi thành công thì tự tay xé mất ba trang nhật ký.

Vậy nên, nhật ký của người đàn ông bị phát hiện, vợ ông ta và tình nhân cùng nhau âm mưu gϊếŧ người đàn ông vô dụng này, hơn nữa xé phần sau của nhật ký.

"Nếu thứ vừa bị gϊếŧ là tên tình nhân kia, thì sao chúng ta không gặp người vợ, còn có, tại sao hai người này nɠɵạı ŧìиɧ lại chết ở đây?"

Giang Vân Đình không trả lời anh ta, cậu xoay người đi tới mép giường, chiếu đèn pin nhỏ vào gầm giường.

Như cậu dự đoán, không thấy cái đầu kia nữa.

Hình Kha theo sát cậu nhìn xuống gầm giường "Không thấy!"

"Anh có bỏ qua tin tức nào không, hay âm thanh kỳ lạ?

Trong thời gian cậu hôn mê, bên ngoài xảy ra chuyện gì cậu cũng không biết.

Hình Kha cố gắng nhớ lại, trong đầu anh ta bây giờ rất hỗn loạn, những chuyện xảy ra lúc trước, anh ta nhớ rõ nhất là lúc thứ kia ghé vào mắt mèo.

"Tôi không nghĩ ra, hình như tôi không nghe thấy gì hết."

"Cẩn thận nghĩ lại lúc nãy có thứ gì kỳ lạ hay âm thanh gì không."

Trong lúc cậu hôn mê, trong phòng này không xảy ra chuyện gì khác thương vậy khẳng định là trước đó.

Nhưng lúc đó hai người bọn họ đều ở trong căn phòng này......

"Tôi nhớ rồi, có tiếng động! Lúc đấy tôi đứng ngoài cửa, mơ hồ nghe cậu nói "mau vào đi", lúc đấy tôi cảm thấy câu này không giống lời cậu có thể nói, nhưng cảm thấy tình huống lúc đấy khẩn cấp, nên không hỏi nhiều."

"Dù sao nếu Giang Vân Đình muốn gọi anh ta vào, một là chỉ có hai từ hai là trực tiếp kéo vào, căn bản sẽ không thêm từ "mau".

Hơn nữa ba từ này có vẻ quá thân thiết, giống như muốn xoa dịu cảm giác căng thẳng sợ hãi bên trong.

Giang Vân Đình không nghĩ đến, lúc thấy thứ ngoài kia sắp đến chạy vào căn phòng này là lựa chọn chính xác.

Nhưng sao lại bắt chước tiếng của cậu, để bọn họ ở lạo căn phòng này?

"Rời khỏi đây."

"Rời khỏi đây?" căn phong này che chở bọn họ rất nhiều lần, từ tận đáy lòng Hình Kha cảm thấy nơi này an toàn, so sánh với ngoài hành lang không biết lúc nào sẽ gặp phải thứ đáng sợ, anh ta càng tin tưởng căn phòng này.

“Cho dù bên ngoài nhiều nguy hiểm, trò chơi vẫn đang tiếp tục.”

Đúng vậy, phương pháp phá đảo trò chơi còn chưa tìm thấy, hơn nữa hình như nơi này chỉ còn hai người bọn họ.