Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trò Chơi Chính Thức Bắt Đầu

Chương 14: Tên đàn ông vô dụng (14)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hành lang vẫn tối đen, mơ hồ không thấy rõ bất cứ thứ gì, nhưng vừa nãy Giang Vân Đình đã đi qua chỗ này, hơn nữa đã mở ba cửa.

Đường đi ở đây cậu vẫn còn nhớ, chẳng qua phía sau cửa có cái gì, cậu không thể nhớ được.

"Có phải nơi này đã tạm thời an toàn rồi không?"

Anh nghĩ đẹp thật đấy, nhưng đây không phải là nhà anh, sao nói an toàn là an toàn được.

"Anh nghĩ sao."

"Không phải vừa nãy, chúng ta đã gϊếŧ thứ đó rồi à?"

"Đúng là đã gϊếŧ, những nó đã chết từ trước rồi mà."

Tiếng Giang Vân Đình nhẹ nhàng lọt vào lỗ tai của Hình Kha, tạo ra "hiệu ứng cánh bướm" trong đầu anh ta, Hình Kha run rẩy

“Nói cách khác, bây giờ thứ đó vẫn còn ở đây à?”

Không biết, nhưng vẫn còn nguy hiểm, chưa chắc đã an toàn.

Giang Vân Đình không trả lời.

"Bây giờ chúng ta phải làm gì?" Giang Vân Đình im lặng làm anh ta càng nóng nẩy hơn, không thể che giấu nỗ sợ với hành lang ở trong lòng.

Nhưng Giang Vân Đình vẫn không trả lời anh ta, bỗng dừng lại trước một cánh cửa, cậu đặt tay lên chốt mở.

“Tôi bảo cái gì, anh làm cái đó.”

Người thanh niên này rất thành thật, hơn nữa Giang Vân Đình đã quen với việc có người ồn ào bên tai cậu, bây giờ không muốn một mình hoàn thành trò chơi.

“Được.”

Giang Vân Đình đặt tay lên nắm cửa, chuẩn bị mở cửa ——

“A!” Một tiếng thét chói tai của người phụ nữ truyền đến từ sâu trong hành lang, còn bên này truyền tới tiếng bước chân, càng ngày càng gần, thậm chí Giang Vân Đình có thể ngửi thấy mùi máu ở khắp nơi.

“Ha ha ha!” Người phụ nữ kia cười quỷ dị, âm thanh và tiếng bước chân tiến đến rất gần hai người họ.

Giang Vân Đình không hề do dự, lập tức mở cửa ra kéo Hình Kha vào, bản thân theo sát phía sau đóng cửa lại.

Cậu vội vàng xông vào, trong nháy mắt, hình như cảm giác được có một đôi tay lạnh lẽo ở sau lưng với đến, chỉ sợ nếu chậm một chút, sẽ bị bóp cổ.

Lúc đó cậu nghĩ mình sẽ ngã xuống đất, nhưng lại có một đôi tay từ trong bóng tối đỡ lấy cậu ôm vào lòng.

Ngón tay lạnh như băng, dù cách một lớp quần áo, Giang Vân Đình vẫn cảm thấy lạnh.

Giang Vân Đình nhớ cái cảm giác này, đôi tay này đã từng băng bó giúp cậu ở cảnh mơ, mặc dù miệng vết thương đã khép lại.

“Anh……” Giang Vân Đình chuẩn bị mở miệng hỏi, sao anh ta lại ở đây, thì phát hiện bản thân bị người đàn ông này ôm vào lòng.

Không đúng, Giang Vân Đình bất ngờ.

Trong bóng tối, hai người bọn họ dựa sát vào đối phương, có chút ái muội khó nói.

“Anh ta là ai? Hai người quen nhau à?” Hình Kha giấu đi sự hoảng loạn trong lòng, bò dậy từ trên mặt đất, hỏi Giang Vân Đình.

“Không quen.”

Thời Thần Phong không nói gì, bỏ tay khỏi vai Giang Vân Đình.

Hình Kha nhìn xung quanh, lại nhìn Thời Thần Phong, “Anh ta ——”

"Sao anh lại ở đây?"

Không phải hai người không quen nhau à!

Đôi mắt thâm thúy của Thời Thần Phong ở trong bóng tối lóe lên, anh ta nhìn Giang Vân Đình “Cậu bị ông ta lừa.”

Cái gì???

Giang Vân Đình vẫn chưa quen với tốc độ lảng sang chuyện khác của người đàn ông này, với cái kiểu hỏi một đằng trả lời một nẻo.

“Cậu nhìn sổ nhật ký kia, là do ông ta xé.”

Cái gì? Giang Vân Đình không hiểu anh ta nói gì, bật dậy “Anh nói, NPC của trò chơi này ngụy trang thành bản thân bị mưu sát?”

Thời Thần Phong dịu dàng gật đầu “Là ông ta gϊếŧ hai người kia.”

“Đầu của ông ta mới là mấu chốt hoàn thành trò chơi?”

Thời Thần Phong nhìn cậu gật đầu, không giải thích thêm.

“Một tên đàn ông vô dụng, đã chết rồi sao còn chưa vào hầm mộ, chân tay rơi rụng khắp nơi, giấu đầu dưới gầm giường.”

Bỏ qua câu đầu tiên, đúng là ba câu kia đều không có chủ ngữ, hơn nữa vài câumanh mối này đều do bọn họ tìm được, cho nên không phải là cùng một việc, mà chỉ nhiều việc khác nhau.

Tên đàn ông vô dụng này gϊếŧ vợ và tình nhân, không chôn bọn họ, mà chặt thành từng khúc giấu ở khắp nơi, cuối cùng giấu đầu của hai người đó dưới gầm giường.

Vốn dĩ lúc đó bọn họ có thể trốn trong căn phòng kia, là do dưới gầm giường đang giấu đầu của hung thủ gϊếŧ người thật sự, vậy nên thứ đó mới không dám vào.

Sau đó lúc Giang Vân Đình hôn mê, cái đầu dưới gầm giường lừa cậu trong mơ, lúc cậu tỉnh thì mượn tay cậu và Hình Kha gϊếŧ thứ đó.

“Hai người đang nói cái gì thế?”

Hình Kha ở một bên nghe bọn họ nói chuyện, nghe không hiểu gì, thật ra anh ta nghe được NPC trò chơi này tự biên tự diễn, nhưng không hiểu sao đưa ra được kết luận đó.

Giang Vân Đình im lặng không nói, khó chịu day trán, đẩy gọng kính lên, lộ ra vài phần mệt mỏi.

Ánh mắt Thời Thần Phong vẫn luôn ở trên người cậu, nhìn thấy cậu day trán, có chút do dự, hình như còn có chút kháng cự, nắm tay lại vẫn để nguyên tại chỗ.

“Hai người đừng im lặng nữa, tôi vẫn chưa hiểu gì hết!” Hình Kha vội vàng nhìn hai người bọn họ.

“Anh không cần hiểu, quá phức tạp.”

Giang Vân Đình sợ giải thích thêm sẽ khiến bản thân mệt hơn.

Hình Kha cảm giác IQ của bản thân bị coi thường, trong lòng buồn nhiều chút.

"Có phải chỉ cần gϊếŧ cái đầu kia là được đúng không?"

Thời Thần Phong nhìn chằm chằm cậu đẩy mắt kính không dời mắt.

“Anh nhìn tôi làm cái gì?”

Thời Thần Phong mặt không đổi sắc “gϊếŧ ông ta không khó, nhưng bây giờ ông ta đã bỏ trốn, ở đây có rất nhiều phòng, bên ngoài còn có thứ khác.”

Nói ngắn gọn là, đã bỏ lỡ cơ hội một lần, muốn gϊếŧ ông ta lần nữa rất khó.

Vì lúc nãy bọn họ lỡ tay gϊếŧ người phụ nữ kia, bây giờ thứ kia đang tìm họ để báo thù.

Phải tìm được đầu của NPC trò chơi này, mới có thể thoát khỏi đây.

“Nếu thứ kia không vào được phòng, có phải chúng ta chỉ cần mỗi lần thứ kia tới thì trốn vào trong phòng giống như vừa nãy là được đúng không?”

“Không phải, chỉ ở chỗ có cái đầu kia, thứ kia mới không vào được.”

Nói cách khác, đến nước này, bọn họ chỉ có thể dựa vào may mắn.

“Vậy phải làm sao bây giờ? Nói như vậy chúng ta sẽ không có khả năng vượt qua!”

Giang Vân Đình im lặng một lát, lại day trán “Chỗ ông ta trốn, có liên quan đến chuyện ông ta kéo mình vào trong giấc mơ không."

Thời Thần Phong nhìn cậu day trán thì nhíu mày, hơi gật đầu: “Đúng.”

“Vậy vũ khí bằng bạc này có phải là thứ có thể gϊếŧ ông ta không?"

Thời Thần Phong nhìn cậu đẩy mắt kính, lại gật đầu: “Đúng.”

"Bóng người nhìn chằm chằm tôi ở trong mơ có phải là anh không?" Giang Vân Đình tháo mắt kính xuống nheo mắt lại.

Thời Thần Phong nhìn đôi mắt sáng ngời của cậu, không tự chủ gật đầu "Ừ...... Hả?"

Cuối cùng Giang Vân Đình cũng hỏi câu nào anh ta trả lời câu đấy, dù chỉ có một chữ, nhưng cũng khiến cậu thấy thoải mái hơn.

“Chúng ta có quen nhau không?”

Thời Thần Phong quay đầu sang một bên “Không quen.”

Sao mà tôi tin anh được!
« Chương TrướcChương Tiếp »