Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trò Chơi Chính Thức Bắt Đầu

Chương 16: Cô bé mặc váy loli (1)

« Chương Trước
Giang Vân Đình tỉnh lại trong bệnh viện.

Phòng bệnh yên tĩnh và mùi thuốc khử trùng khiến cậu khó chịu, trên cánh tay trái đang truyền máu.

Cậu nhíu mày, nhổ kim tiêm ra, đứng dậy đi dép vào bước đến cửa sổ bên cạnh.

Lúc sáng sớm y tá có đến một lần, kéo rèm cửa ra ánh sáng mặt trời bên ngoài chiếu vào phòng qua cửa sổ.

Nhìn ánh sáng ấm áp, chiếu vào phòng bệnh lạnh lẽo.

Cậu nhéo mày, không sờ thấy gọng kính lạnh lẽo, trong lòng cậu thấy khẩn trương.

"Anh, anh tỉnh rồi à! Sao anh lại xuống giường rồi?" lúc y tá vào kiểm tra phòng thấy thế thì hỏi.

"Cho hỏi, cô có nhìn thấy kính gọng kim loại của tôi không?"

"À, tôi để trong ngăn kéo, có cả điện thoại của anh nữa." Y tá đi đến chiếc tủ cạnh giường bệnh, mở ngăn kéo đầu tiên ra.

Cặp kính gọng bạc giống trong mơ y như đúc, đặt gọn gàng bên cạnh một chiếc điện thoại màu đen.

Y tá lấy cặp kính ra, cậu nhanh chân đi qua lấy, nếu nói lấy, chi bằng nói là cướp thì đúng hơn.

Thật ra cậu không quá cần, nhưng cặp kính này là chấp niệm trong lòng cậu.

Y tá kia thấy hơi xấu hổ, vội vàng nói "Anh à, bây giờ anh gọi điện cho người thân đi?"

Có vết xe đổ, lần này cô không tự tiện cầm điện thoại.

"Sao tôi lại ở đây?" Giang Vân Đình vẫn không nhớ ra cái gì, hơn nữa, vừa tỉnh lại đã thấy mình ở bệnh viện, trong lòng cậu có nhiều câu hỏi hơn.

“Anh đã ở bệnh viện hai tháng rồi.”

“Hai tháng?” Cho dù cậu ở trong trò chơi ngây người rất lâu, nhưng chắc chắn chưa vượt qua 24 giờ đồng hồ.

“Hai tháng trước, cũng là một chàng trai trẻ tuổi đưa anh đến đây.”

Chàng trai trẻ?

Giang Vân Đình nghe thấy, trong lòng có chút buồn có cảm giác không thở nổi.

Cậu nhẹ giọng hỏi “Tôi bị bệnh gì?”

“Hôn mê gián đoạn, hai tháng này cơ bản anh đều hôn mê, thời gian thức dậy rất ít, bác sĩ tạm thời vẫn chưa điều tra ra là tại sao, anh không nhớ à?”

Tuy rằn thời gian thức dậy rất ít, nhưng có đôi khi dài nhất cũng sẽ liên tục một hai giờ, vì Giang Vân đình là vẫn luôn như này nên y tá phụ trách người bệnh khi cậu thức dậy bọn họ cũng qua vài lần.

“Tôi… trước đây tôi cũng tỉnh dậy như này?” Giang Vân đình chần chờ hỏi.

“Đúng vậy, anh lại quên rồi sao?”

“Lại?” Giang Vân Đình cau mày, càng nói chuyện với y tá, nghi ngờ trong lòng cậu càng lớn.

"Mỗi lần anh tỉnh lại đều sẽ như vậy.”

Giang Vân Đình cúi đầu.

Y tá thấy cậu chậm chạp không gọi điện bèn hỏi "Anh, anh không gọi sao?"

“Gọi điện thoại?” Giang Vân đình đối với loại chuyện không biết này cảm thấy rất đau đầu, còn hơi khó chịu, chắc là do lâu rồi không ăn gì.

Y tá cảm thấy kỳ lạ, tiếp tục nói “Trước kia, do chù khi tỉnh lại có quên chuyện đã xảy ra, những mỗi lần đều sẽ gọi một cuộc điện thoại."

Giang Vân Đình khởi động điện thoại, màn hình màu đen xuất hiện bộ dạng của cậu.

Cậu click mở app gọi điện thoại, ghi chép cuộc gọi dài dằng dặc chỉ có một dãy số.

Cậu click dãy số kia, vài tiếng chuông qua đi, bên tai chỉ có giọng nữ lạnh băng.

Cậu ngắt điện thoại “Người lúc trước đưa tôi tới đây tên là gì?”

“Cái này… Anh ta không nói, đưa cậu đến đây rồi xử lý thủ tục nhập viện xong, anh ta liền đi.”

“Hôm nay tôi xuất viện.”

Đây là một câu khẳng định, không phải đang thương lượng.

Y tá lo lắng “Nhưng tình trạng của anh……”

“Các người không điều tra ra nguyên nhân.”

Y tá đứng bên cạnh có chút xấu hổ, Giang Vân Đình không để ý đến nàng, tìm thấy quần áo của mình, đi vào toilet.

Khi ra khỏi cổng lớn bệnh biện, Giang Vân Đình, cậu giương mắt nhìn đường phố thành thị ngựa xe như nước, cảm giác vô cùng xa lạ như hồng thủy khiến cậu hít thở không thông.

Rũ mắt thở dài, cậu lẫn vào đám người……

Tiềm thức khiến cậu tìm được đường về nhà, nói là nhà, nhưng với cậu mà nói trên thực tế chính là một khu nhà ở.

Đó là một tiểu khu chất lượng bình thường, thang máy cũng bình thường.

Lúc ở bệnh viện, chìa khóa nhà và giấy tờ tùy thân để ở ngăn kéo thứ hai, đó là toàn bộ đồ của cậu.

Cậu mở cửa, trong phòng rất sạch sẽ, sạch sẽ như là không có người ở.

Cửa có hai đôi dép lê để song song, hai đôi dép lê của nam.

Cậu tùy ý đi một đôi, trang trí trong phòng là kiểu cậu thích, cậu ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách, trên bàn trà sạch sẽ để hai cốc sứ gọn gàng.

Cậu lại đi vào phòng tắm nhìn qua, đúng như cậu nghĩ, trên bồn rửa tay trong phòng tắm để hai cốc và hai bàn chải đánh răng.

Mọi thứ đều cho thấy, trước đây cậu ở cùng một chỗ với người khác.

Mà người này, chính là người đàn ông đưa cậu đến bệnh viện, cũng là người mỗi khi cậu tỉnh lại muốn gọi cho.

Rất nhiều vấn đề, Giang Vân Đình không thể cho chính mình một lời giải thích, đầu óc trống rỗng, nhưng trực giác nói cho cậu biết.

Tất cả những thứ này có liên quan đến người đàn ông cậu gặp trong trò chơi luôn gọi cậu là Vân Đình.

Anh ta là Thời Thần Phong, anh ta nói họ không quen.

Nhưng sao lại không quen, sao có thể không quen.

Anh ta nói dối, Giang Vân Đình biết, nhưng cậu hoàn toàn không nghĩ ra chính mình đã quên chuyện gì quan trọng.

Trong trò chơi nghe thấy câu dặn dò kia — “Vân Đình, đừng quay đầu lại, đừng trở về”,

Giang Vân Đình tháo mắt kính xuống, lại day giữa lông mày, vì dùng sức quá mạnh, tạo thành vệt đỏ.

Cậu mở điện thoại, click mở WeChat, có sáu khung chat biểu hiện có tin chưa đọc, cậu click mở khung thoại của người đầu tiên

Nếu cậu là đúng, vậy tôi không còn lời nào để nói.

Chỉ có một câu này, không đầu không đuôi, nhưng bên trên chắc chắn lịch sử trò chuyện, chỉ là bị người ta xóa.

Cậu lại click mở cái thứ hai

Anh, sao mỗi ngày anh đều chơi trò mất tích thế, nhìn thấy tin thì gọi lại cho em!

Vì không có ghi chú, nên cậu không biết người này rốt cuộc là ai, nhưng dựa vào nội dung tin nhắn để kết luận, quan hệ của bọn họ khá tốt.

Không hiện là ai, chỉ có một chuỗi dãy số, cậu ấn nghe ——

“Móe! Cuối cùng cậu cũng nghe điện thoại của tôi! Cậu suốt ngày chơi trò mất tích, mấy ngày nữa là tôi đi báo nguy tìm người! Cậu làm gì thế, này này, cậu có nghe thấy không?”

Nhưng còn là nể tình đáp lời “Đang nghe, cậu là?”
« Chương Trước