Chương 2: Thi thể

"Cô ta cũng là người

chơi

sao?"

Xa Hồ nhíu mày: "Phải, tôi vừa kiểm tra sau lưng của cô ta, có giấy viết tên."

Dung Âm nhìn dấu chân trên đất, nghiêng đầu: "Anh giẫm lên dấu chân xem sao."

Xa Hồ làm theo cô nói giẫm lên dấu chân nào đó, lớn nhỏ vừa phù hợp.

Dung Âm ngồi xổm xuống, nhìn thấy dưới giường này được đặt đôi dép của phụ nữ có kích cỡ lớn nhỏ giống như cô.

"Ba cái giường bên cạnh đều được đặt đôi dép, hai kiểu của đàn ông và phụ nữ, còn kích cỡ, chắc hẳn là kích cỡ thống nhất của bệnh nhân, cái chết của người phụ nữ chắc là do người

chơi

khác làm, cũng không biết tại sao hai chúng ta không bị gϊếŧ."

Xa Hồ gãi đầu: "Nói cách khác, chúng ta phải cẩn thận người

chơi

khác?"

Dung Âm gật đầu, ánh mắt rơi vào trên môi khép kín của người phụ nữ.

Hình môi của người phụ nữ rất kỳ lạ, loại hình môi này không phải là sợ hãi cũng không phải là trạng thái thả lỏng, mím môi chặt như vậy, có chút giống như vỏ trai khép lại.

"Trong miệng cô ta hình như có gì đó."

Xa Hồ đang quan sát phần bụng của người phụ nữ, suy nghĩ có nên lấy con dao đó để phòng thân hay không, thì nhìn thấy Dung Âm chỉ vào miệng đang khép chặt của người phụ nữ, yên tĩnh mà nhìn chằm chằm vào anh.

Xa Hồ: "..."

"Cô lui về sau đứng đi."

"Hửm?"

"Tôi sợ máu bắn lên người cô."

"......"

Cuối cùng thì Dung Âm vẫn đứng tại chỗ.

Xa Hồ dùng sức rút con dao nhọn trên bụng nữ thi thể, mang theo giọt máu vô số.

Vài giọt máu bắn lên da thịt trắng nõn của Dung Âm, đối lập giữa đỏ và trắng, xinh đẹp lại kinh hãi. Cô nâng tay lên dùng tay áo nhẹ nhàng lau qua, trong đôi mắt tối đen là sự tĩnh lặng như hồ nước vậy.

Xa Hồ đưa tay nắm cằm của nữ thi thể, mày nhíu lại chặt chẽ.

Người phụ nữ mới chết không lâu, thi thể vẫn còn ấm áp, nhưng miệng thì lại cứng ngắc lạ thường. Anh hít một hơi, kéo miệng đang khép chặt của người phụ nữ mở ra, nhìn thấy hai hàng hàm răng dính đầy máu.

Hoảng sợ thì hoảng sợ, nhưng Xa Hồ không muốn thể hiện nhu nhược vô năng như vậy trước mặt một tiểu cô nương thế này. Anh cắn răng, dùng dao cạy hàm răng của thi thể.

Chính ngay lúc này, tiếng máu thịt xé rách cực kỳ kinh hoàng vang lên.

Cổ của người phụ nữ cự nhiên lại tự động gãy ra, máu tươi phun ra, đầu người men theo mặt cắt của phần cổ, lộ ra vết cắt tràn đầy máu. Đầu người đó phát ra vài tiếng rêи ɾỉ đau khổ, hai hàm răng bị cạy ra bỗng nhiên khép lại, dùng sức cắn chặt thân con dao!

Âm thanh đột nhiên vang lên, cực kỳ vang vọng, căn bản không phải là âm thanh kỳ lạ mà con người có thể phát ra.

Xa Hồ nhìn thấy phần cổ đầy máu của người phụ nữ, bị dọa đến mức buông tay ra, còn chưa bình phục lại từ trong trạng thái kinh hoàng, liền nhìn thấy Dung Âm vốn dĩ đang đứng bên cạnh đã đi lên, nắm lấy cán dao.

Cô xoay tròn cán dao, dùng thân con dao chống đỡ giữa hai hàng hàm răng của người phụ nữ, kẹp chặt lại, khiến cô ta không thể tiếp tục khép miệng lại nữa, tay khác thì nắm lấy tóc rối bời của người phụ nữ, nhấc toàn bộ đầu người lên, đặt đầu người lộn ngược giống như là đổ rác vậy.

Dưới cái nhìn chăm chăm ngây người của Xa Hồ, Dung Âm nhẹ nhàng vỗ cái ót của đầu người.

Ting ling ---

Sàn đất là gạch men sứ màu trắng, kim loại rơi xuống mặt đất, phát ra tiếng kêu dễ nghe.

Đó là một chìa khóa màu bạc xinh xắn, phía trên dính đầy nước bọt trong suốt và giọt máu màu đỏ, ướt nhầy, thoạt nhìn có chút ghê tởm.

Dung Âm rút con dao trong miệng của người phụ nữ ra, quăng đầu người trở lại giường, lấy giấy trong túi áσ ɭóŧ lên tay, lau sạch sẽ chất nhầy trên chìa khóa.

Cô cầm lấy chìa khóa đó, quơ quơ trước mặt ngây người của Xa Hồ.

"Chúng ta có thể rời đi rồi."

Ánh đèn của hành lang bệnh viện là màu sắc rất lạnh, trong màu trắng khẽ hiện lên một ít màu vàng, có đèn đã bị hư, trong hành lang lúc sáng lúc tối, thỉnh thoảng sáng tối không ngừng chớp tắt, cực kỳ lạnh lẽo quỷ dị.

Sau khi khϊếp sợ đã qua đi, Xa Hồ lần nữa chỉnh đốn lại thân phận đại ca.

Nhìn thấy Dung Âm chuẩn bị mở cửa, anh lập tức kéo cô lại về phía sau, nhìn hai phía hành lang: "Tạm thời rất yên tĩnh."

Xa Hồ rất cao, Dung Âm trực tiếp chui ra từ dưới cánh tay chống trên khung cửa của anh.

Cô đi tới thang máy phía bên trái tương đối gần mình, nhìn bản đồ bệnh viện được dán ở trên tường.

"Tòa nhà này tổng cộng có năm tầng, bây giờ chúng ta đang ở tầng bốn, tầng này căn bản đều là phòng bệnh. Chúng ta đi tới phòng trực của y tá trước, xem thử có thể mở được vi tính không, bên trong có lẽ có văn kiện có ích."

Xa Hồ theo bản năng muốn chụp ảnh, sờ vào trong túi mới nhớ ra là căn bản không có điện thoại, chỉ có thể cố gắng ghi nhớ bản đồ: "Tầng lầu của bệnh viện này không cao, nhưng diện tích mặt bằng cũng khá lớn, kỳ lạ, tại sao tầng năm không có ghi chú là nơi gì?"

Dung Âm suy nghĩ một chút: "Tầng năm chắc là nhà xác."

"Nguyên tầng chỉ dùng để đặt người chết sao?"

"Ừm, anh muốn đi xem không?"

"......"

Xác định rõ mục tiêu rồi, hai người đi về phía bên phải hành lang.

Phòng bệnh trong tầng bốn quá nhiều rồi, tìm từng phòng sẽ rất lãng phí thời gian.

Dung Âm không cảm thấy manh mối quan trọng sẽ xuất hiện trong phòng bệnh. Lúc đi ngang qua phòng bệnh thành hàng, cô chỉ liếc nhìn cái giường một cái rồi rời đi, cho đến khi ngang qua trước cửa phòng bệnh khép hờ, cô mới dừng chân lại.

Cửa phòng bệnh đó phủ đầy vết dao lộn xộn.

Vết dao rất sâu, khe rãnh ngang dọc, rải rác toàn bộ cánh cửa, có thể nhìn thấy hoa văn gỗ trên cửa. Phần chốt cửa bị chặt thành một lổ thủng lớn, phần ổ khóa cùng cánh cửa hoàn toàn bị tách rời ra --- Căn phòng này vốn dĩ là bị khóa lại, nhưng lại bị dùng sức phá vỡ rồi.

Bãi máu vẫn còn đang thong thả chảy ra từ trong khe hở dưới đáy cửa.

Dung Âm không tự chủ mà nắm chặt cán dao trong tay, đẩy cửa ra và đi vào trong.

Lúc đẩy cửa, cô cảm thấy có gì đó đang ngăn cản cửa mở ra, cho nên cuối cùng thì cửa chỉ có thể mở được một nửa.

Cô lách mình đi vào trong phòng bệnh, nhìn thấy cửa sau đang kẹp một thi thể đàn ông bị chém đến mức máu thịt be bét.

Xa Hồ đi theo sau cô, sau khi nhìn thấy cổ thi thể nam chết thảm kia, hít một hơi khí lạnh.

Ngực của người đàn ông kia đều bị dùng dao đâm nát rồi, ngực và bụng gần như có thể dùng từ bùn lầy để hình dung, các cơ quan nội tạng đã không còn nhìn ra được hình dạng ban đầu là gì, đều đã biến thành miếng vụn máu me nhầy nhụa rồi.

Dung Âm liếc nhìn thi thể, đi tới trước giường bệnh gần cô nhất.

Dọc đường đến đây, tất cả phòng bệnh mà cô nhìn thấy qua, rèm giường giữa ba cái giường đều bị kéo đến hết cỡ, lộ ra vết gấp chỉnh tề, rõ ràng giường chiếu không có người. Phòng bệnh này thì lại khác, ngoại trừ cái giường bên trong nhất, hai cái giường khác đều được lót cái mền, có dấu vết của người nằm qua.

Chiếc giường chính giữa đã trở nên tràn ngập máu, người đàn ông chắc là bị chém thương ở trên giường, anh ta cùng với thân thể trọng thương có ý định chạy trốn, cuối cùng thì chết ngay ở cửa.

- -- Thậm chí bởi vì ý đồ muốn chạy trốn đã chọc giận hung thủ, bị đối phương điên cuồng chém gϊếŧ.

Chiếc giường gần cô nhất cũng bị dính rất nhiều máu, Dung Âm vén góc mền lên, phát hiện cái mền và ra giường đều phủ đầy vết dao, bông vải dính đầy máu bị đổ ra bên ngoài.

"Tôi thu hồi lại suy đoán trước đó"

Thi thể nam đó tản ra mùi máu tanh nồng nặc, bị cửa đè ép ở phía sau, trong bụng thi thể nam có thứ gì đó dính đầy máu và nhớt nhớt chảy ra ngoài, bị lôi kéo đến sàn gạch men.

Xa Hồ kìm nén cảm giác nôn mửa, anh đang chống đỡ tường nôn mửa, nghe vậy thì uể oải nói: "Cô nói cái gì?"

Ánh mắt Dung Âm lướt qua thi thể nam đó, dừng lại trên lỗ thủng trên chốt cửa: "Tôi vốn cho rằng, người phụ nữ đó là bị người

chơi

khác gϊếŧ."