Chương 10: Cầu Sinh Hoang Đảo 10

“Dựa vào trời mưa là rất khó.” Thẩm Tiêu nói, chẳng ai biết khi nào trời mưa cả: “Phương pháp chưng cất kia thì có thể thử, nhưng tư nguyên trên đảo hữu hạn, nếu thật sự không tìm thấy nước, chưng cất sẽ là đường lui sau cùng của chúng ta.”

Cô cũng đã nghĩ qua phương pháp chưng cất này, dùng chén trúc làm nóng nước biển, sau đó dùng chén trúc lớn hơn che lại, để hơi nước ngưng tụ trên nắp rồi nhỏ xuống, nhưng làm như thế, không nói đến việc hiệu suất chậm, sẽ còn tốn rất nhiều tư nguyên, tài nguyên trên hoang đảo chỉ có bấy nhiêu, nên tiết kiệm một chút, không đến cuối cùng, cô không muốn lựa chọn phương án đó.

“Đúng vậy.” Đối mặt với vấn đề khó khăn này, hai người đều trầm mặc.

Nghỉ ngơi một lúc để khôi phục thể lực, bọn họ tiếp tục đi về phía sườn núi nhỏ.

Nếu chỗ sườn núi có nước, bình thường sẽ chảy xuống, bọn họ đi xung quanh sườn núi nhỏ một lượt, lượt lớn nhất cuối cùng vẫn không có thu hoạch gì.

Hai người uể oải trở lại trại, đã thấy Anh Tử nằm trên cỏ khô, trên trán che kín một lớp áo.

“Cô ấy sao thế?” Thẩm Tiêu nuốt nước dừa ngậm trong miệng rồi hỏi.

Phương Phương nhìn thấy bọn họ trở về thì vội đáp: “Buổi sáng lúc chúng tôi đi tìm cỏ khô, cô ấy đột nhiên ngất xỉu, khi đó chúng tôi mới phát hiện hình như cô ấy bị sốt rồi, nhiệt độ trên trán hơi cao, vừa rồi chúng tôi vẫn luôn dùng nước biển lau chân tay cho cô ấy, nhưng từ đầu đến cuối, tình hình vẫn không chuyển biến tốt đẹp.”

“Sao cô ấy lại đột nhiên phát sốt thế?” Dương Hoằng cau mày, bị bệnh ở đây chính là chuyện xấu.

Thẩm Tiêu đi đến bên cạnh chân Anh Tử: “Hôm qua chân Anh Tử bị trầy xước, chỉ sợ vết thương đã nhiễm trùng.” Cô cởi giày của cô ta ra nhìn, quả nhiên là thế.

“Vậy chúng ta nên làm sao đây?” Phương Phương dùng ánh mắt hi vọng nhìn sang Thẩm Tiêu: “Lúc này nhất định phải cho cô ấy uống thuốc làm giảm nhiễm trùng, mấy người chúng tôi đều không phân biệt được trung dược, không biết, cô có hiểu về mấy thứ này không?”

Thẩm Tiêu là đầu bếp, bởi vì chuyên môn nên trước kia quả thực đã đi tìm hiểu về đặc tính của nguyên liệu nấu ăn, nhưng nói cho cùng cô không phải bác sĩ, cũng không dám hứa chắc bản thân có thể nghĩ ra biện pháp hay không: “Để tôi nghĩ lại xem.”

Loại bỏ những thực vật mà trước đó mình đã đi qua trong đầu một lần, hôm qua phát hiện ra hành dại có tính sát trùng khử độc, nhưng còn chưa đủ, tình huống này của Anh Tử phải giảm sưng làm mát mới được,



Hơi trầm tư một lát, Thẩm Tiêu đột nhiên nói với Dương Hoằng: “Tôi nhớ hôm qua tôi đã từng nhìn thấy một cây dây leo kim ngân.” Kim ngân có tính làm mát giảm sưng, không biết có tác dụng hay không, thế nhưng bây giờ chỉ có thể thử một chút: “Bây giờ tôi đi hái một ít tới.”

“Tôi đi với cô.” Dương Hoằng lên tiếng, đi trong rừng, tốt nhất vẫn nên có bạn.

Hai người lại rời đi một lần nữa, lần này sắc trời đã tối.

Thẩm Tiêu mang kim ngân đã hái tới bỏ vào trong vỏ dừa, dùng nước dừa tươi đun lên, xác dừa cũng có thể bị cháy thành than, vì không để nó bị hỏng, Thẩm Tiêu để xác dừa hơi xa, để nó vừa có thể bị nóng lên, lại không đến mức bị lửa lập tức đốt cháy đen.

Chờ đến khi nước dừa sôi lên, cô để nguội một lát, sau đó đút cho Anh Tử uống.

Lúc Thẩm Tiêu đút nước kim ngân cho Anh Tử, Anh Tử yếu ớt túm lấy ống tay áo của Thẩm Tiêu, không chịu buông tay, Thẩm Tiêu hiểu rõ, đây là cô ta đang cầu xin mọi người đừng từ bỏ cô ta.

“Cô nghĩ ngơi cho khỏe, sẽ tốt lên thôi.” Thẩm Tiêu sờ trán cô ta, lại nhỏ giọng nói một câu: “Cơ thể cô sốt là vì các tế bào đang cố gắng tiêu diệt vi khuẩn, chỉ cần cô cắn răng chịu đựng sẽ không sao đâu.”

Lúc này Anh Tử mới buông lỏng tay.

Thẩm Tiêu thở dài, đúng lúc này Tiểu Vân và Phương Minh Tuyết đi tìm đồ ăn trở về, cô thấy trong đó chỉ có một con cá mú to bằng lòng bàn tay: “Anh Tử bị bệnh, sức đề kháng giảm, lúc này tốt nhất là nên có dinh dưỡng một chút.”

Ý của Thẩm Tiêu là gì, không cần nói cũng biết.

“Con cá này cho Anh Tử bồi bổ sức khỏe, tôi không có ý kiến gì hết.” Phương Phương nói trước, trải qua buổi nói chuyện tối qua, khúc mắc của cô ta với Anh Tử đã được giải trừ, tuy cô ta cũng rất đói, nhưng bây giờ mạng người quan trọng hơn.

Có Phương Phương lên tiếng, lại thêm hiện tại tuy nguyên liệu là duy nhất, thế nhưng còn chưa đến mức không có gì ăn, những người khác cũng nhao nhao tỏ thái độ, trước hết để Anh Tử ăn cho khỏe.

“Được, vậy để tôi đi nấu canh cá.” Thẩm Tiêu có chút cảm thấy may mắn, may mắn Thẩm Tiêu bị bệnh vào lúc này, nếu như thời gian quá dài, đến lúc đó tư nguyên trên đảo giảm bớt, mọi người, cho dù là cả cô cũng chưa chắc đã rộng rãi như thế.