Chương 7: Cầu Sinh Hoang Đảo 7

Giá trị dinh dưỡng của tảo tía cũng rất cao, chẳng qua là không quá no bụng, nhưng với tình hình trước mắt này, chỉ sợ không còn lựa chọn nào tốt hơn.

Chờ đến khi trời tốt, hai người Thẩm Tiêu và Anh Tử mang theo một số lá chuối tây và thức ăn quay về chỗ đống lửa. Lúc cô quay về, đống lửa đang cháy rất to, bên cạnh, Dương Hoằng đang hướng dẫn những người khác dựng trại, trại dựng bằng lá chuối tây và cành củi nhìn rất đơn sơ, không gian cũng không rộng lắm, chẳng qua có thể che chắn không ít gió biển.

“Cuối cùng hai cô cũng về rồi, đây là nước dừa để phần cho hai cô.” Phương Minh Tuyết cười chào hỏi Thẩm Tiêu, đưa một quả dừa đã bổ cho cô: “Chúng tôi không tìm được nước, lại quá khát, cho nên hái một quả dừa.” Sau đó cô ta lại lấy một chiếc chén từ trúc đến: “Chúng tôi tìm được trúc ở bên khác của đảo, Dương Hoằng làm cho mỗi người một cái chén bằng trúc.”

Trong tay Dương Hoằng có dao bầu, lúc chiều Thẩm Tiêu thấy được.

“Cảm ơn cô.” Cô đặt đồ xuống, nhận lấy dừa và chén trúc, đổ khoảng một centimet nước thì đưa quả dừa cho Anh Tử.

Thứ như nước dừa này, mặc dù là nước tinh khiết tự nhiên, nhưng tính lạnh, nếu uống quá nhiều trong một lần, rất dễ bị tiêu chảy, hơn nữa vừa rồi Phương Minh Tuyết cũng đã nói, bọn họ chỉ hái một quả dừa, nói rõ mọi người cùng nhau uống chung một quả, cô đương nhiên không thể uống quá nhiều.

Mọi người thấy Thẩm Tiêu chỉ rót một ít, mặc dù ngoài miệng không nói gì, nhưng vẻ mặt đều dễ chịu.

Nhấp một ngụm nhỏ, chờ cổ họng hơi ướt, Thẩm Tiêu hỏi Phương Minh Tuyết: “Các cô tìm được nước chưa?”

Nhắc đến chuyện này, trên mặt Phương Minh Tuyết lộ ra uể oải: “Chưa tìm được, chúng tôi đã lật tung nơi này nhưng vẫn không tìm được nước, chỉ có thể để ngày mai đi xem bên kia đảo có không thôi.”

Phương Minh Tuyết nói xong, Dương Hoằng cũng nói theo.

“Mọi người cũng thấy rồi đó, trước mắt tư nguyên nước ngọt chúng ta chỉ có cây dừa, ai cũng không biết liệu ngày mai chúng ta có thể tìm được nước không, cho nên tôi đề nghị, trước khi chưa tìm được nguồn nước, một ngày chúng ta chỉ có thể dùng một trái dừa, các cô cảm thấy như thế nào?”

Đối với chuyện này, tất cả mọi người đều không ý kiến gì, chẳng ai biết ngày mai bọn họ có thể tìm được nước không, mà những cây dừa này, có thể giúp bọn họ chống đỡ ngày nào hay ngày đấy.



Thấy mọi người đều sa sút, Thẩm Tiêu nói: “Trước nấu đồ ăn đã, tối nay nấu tảo tía, có tảo tía thêm cho mọi người ăn.”

Nghe Thẩm Tiêu nhắc đến ăn, mọi người hơi có tinh thần, chỉ thấy Thẩm Tiêu mang một tảng đá tương đối bằng phẳng đến bờ biển rửa sạch, sau đó mang đến cạnh đống lửa hong khô, sau đó trải tảo tía lên tảng đá.

Lúc đầu nhiệt độ của tảng đá không lớn lắm, sau khi tảo tía bị để lên thì không bị biến dạng quá nhanh, một lát sau, theo nhiệt độ của tảng đá càng lúc càng lên cao, vốn dĩ tảo tía được trải ra tảng đá, lúc này đã bắt đầu cuộn lại, nhìn qua còn rất mỏng.

Chờ cho tảo tía co lại hết, Thẩm Tiêu mới đưa tay xé thử một ít để nếm, bởi vì không có gia vị, cho nên tảo tía này có hương vị kém hơn loại bán trong siêu thị, nhưng cảm giác giòn tan thì không kém bao nhiêu, lại thêm bên trong tảo tía còn sót lại chút muối, gia tăng mùi thơm, vừa hay có thể cung cấp lượng muối bị hao hụt trong cơ thể.

“Mùi vị khá ổn, ít nhất là thứ mà người có thể ăn được.” Thẩm Tiêu nói xong, đưa cho Anh Tử ở bên cạnh: “Các cô ăn trước đi, tôi nướng chỗ còn lại.”

Một mẻ tảo tía nướng giòn, quả nhiên được mọi người nhất trí khen ngợi: “Thứ này ngon hơn vẹm vỏ xanh nhiều, nếu như có thể ăn mỗi ngày thì tốt biết mấy.”

“Cũng không thể coi nó như cơm mà ăn được, mặc dù hương vị nó khá ngon, nhưng tính lạnh, không đến bất đắc dĩ, mọi người vẫn nên coi nó như đồ ăn vặt thì hơn.” Thẩm Tiêu nhắc nhở, trong hoàn cảnh như thế này, chỉ cần sức khỏe xảy ra chút vấn đề thì rất có thể sẽ mất mạng.

“Nghe cô nói như thế, thời gian này của chúng ta giống như cũng không tệ lắm, có ăn có uống, còn cả đồ ăn vặt.” Phương Minh Tuyết chọc cười, khiến cho tất cả mọi người hiểu ý cười một tiếng.

Đúng thế, hiện tại có ăn có uống, còn có cái gì không thỏa mãn chứ?

Sau khi ăn tối xong, sắc trời đã tối, Dương Hoằng dựng trại, vì có thể giảm bớt nhiệt độ tối đa, anh ta còn phủ một lớp lá chuối ở bên trên, trên lá chuối còn một lớp cỏ thật dày, như thế nằm xuống sẽ dễ chịu hơn nhiều.

Bốn người nằm trong một hố nông, hơi chen chúc nhưng có thể ngủ được, chỉ có điều hơi xấu hổ chính là Dương Hoằng, trong đám phụ nữ chỉ có mình anh ta là nam, anh ta cũng không thể giả bộ tiêu sái như chẳng có chuyện gì, một người chuyển qua bên cạnh ngủ, chỉ có thể im lặng không một tiếng động nằm sát ngoài rìa, giả bộ như mình không tồn tại.