Chương 9: Cầu Sinh Hoang Đảo 9

Nhắc đến chuyện này, Anh Tử hoàn toàn không còn cảm thấy buồn ngủ nữa: “Việc này thì nhiều lắm, bên trong một lớp, làm việc riêng, lên lớp không nghe giảng thì đã đành, có một số học sinh còn bắt nạt bạn học, mười mấy tuổi đã học đòi làm đại ca trong trường, gọi phụ huynh đến, phụ huynh còn nói là bạn học giỡn với nhau thôi, con mẹ nó, con nhà ai giỡn đến mức ép người ta uống nước bồn cầu chứ?

Lớp chúng tôi có một học sinh nữ, người khác đều sạch sẽ, cô bé vẫn luôn lôi thôi, tóc đầy dầu, ngay từ đầu tôi cho rằng cô bé không có người lớn chăm sóc, sau khi đi hỏi thăm các gia đình một lần, mới biết cha mẹ cô bé đều còn, mẹ của cô bé đang mang thai. Tôi còn nghĩ cho dù phụ nữ mang thai, cũng không thể nào không có thời gian chăm sóc cho con, kết quả thì hay lắm, tôi làm chủ nhiệm của cô bé kia ba năm, đi hỏi thăm gia đình cô bé ba lần, ba lần đến, mẹ của cô bé luôn vác theo cái bụng bầu, nghe nói là muốn sinh con trai cho chồng.”

Mọi người nghe xong đều không còn gì để nói, đây là chuyện vớ vẩn gì thế.

Mọi người đáp lại càng làm Anh Tử có khát vọng thổ lộ hết, vì thế cô ta nói ra hết mấy câu chuyện lý thú buôn được ở trường học trước kia.

Theo Anh Tử không ngừng lảm nhảm, Thẩm Tiêu có chút buồn ngủ.

Lúc mí mắt trĩu xuống, cô nghĩ thầm: Có lẽ đây chính là thiên phú của giáo viên.



Ngày hôm sau, Thẩm Tiêu bị cơn khát làm cho tỉnh, theo cảm giác khát thì còn cả đói bụng, thức ăn hôm qua chỉ làm dịu dạ dày mà thôi, nước cũng không đủ uống, nửa đêm cô đã bị đói gần chết.

Ngồi dậy nhìn từng cơn sóng vỗ lên bờ cát, nghe tiếng nước chảy, Thẩm Tiêu càng cảm thấy khát hơn, cô rất muốn ra uống một ngụm nước biển, nhưng cô biết làm như thế sẽ chỉ càng uống càng khát.

Những người khác ở bên cạnh cũng đã tỉnh, Dương Hoằng nhìn qua sắc trời còn âm u, nói: “Nhân lúc bây giờ thời tiết còn mát mẻ, chúng ta tiếp tục đi tìm nước.”

Bởi vì khát nước mà giọng nói của anh ta đã theo đó khàn khàn: “Lần này tôi và Thẩm Tiêu một đội, trên đường đi thuận tiện nhìn xem còn có rau dại gì đấy không, còn mấy người các cô, vẫn giống như hôm qua, có rảnh rỗi thì tìm thêm chút cỏ khô, nhiệt độ buổi tối vẫn còn hơi thấp.”



Những người khác không có ý kiến gì, ánh mắt Phương Minh Tuyết chỉ lưu luyến trên người Dương Hoằng và Thẩm Tiêu một chút cũng đồng ý.

“Được, để tôi đi rửa qua mặt.” Sau khi Thẩm Tiêu nói xong thì tìm một cục than củi ở trong đống lửa, cầm chén trúc của mình đi đến bên bờ biển. Khoang miệng có nhiều vi khuẩn, vẫn nên giữ vệ sinh cá nhân. Trong lúc rửa mặt, Thẩm Tiêu không nhịn được lén uống một ngụm nước biển, hương vị vừa đắng vừa chát, khiến cô hoàn toàn tỉnh táo.

Sau khi rửa mặt, cô và Dương Hoằng cùng nhau ăn qua chút tảo tía còn lại ngày hôm qua, sau đó xuất phát.

Hôm nay bọn họ đi đến một bên phía khác của hòn đảo, địa hình bên kia tương đối cao, nhân nhắc đến vấn đề tiêu hao thể lực, hai người dự định giữa trưa không quay về, trực tiếp mang theo quả dừa đi.

“Chỉ mong có thể tìm được nước.” Trước khi xuất phát, Dương Hoằng cầu nguyện.

Thẩm Tiêu không nói gì, hiện tại cô rất suy yếu, thật sự không muốn lãng phí nước bọt.

Bởi vì thân thể, hôm nay rõ ràng hiệu suất của bọn họ giảm đi không ít, chờ đến khi tới bên kia của đảo, lúc này đã gần giữa trưa.

“Chúng ta nghỉ ngơi một lát.” Dương Hoằng lắc đầu, anh ta có chút choáng váng, hoa mắt, lại nhìn sang Thẩm Tiêu bên cạnh, môi cô đã có một lớp vảy màu trắng, anh ta đưa dừa tới: “Hay là cô uống chút nước dừa đi.”

Thẩm Tiêu lắc đầu, tốn sức nói: “Tôi còn có thể chống đỡ được.”

Khó khăn trước mắt vẫn còn có thể gắng gượng được, điều cô lo lắng chính là về sau: “Hòn đảo này, bên trái có cây, mặt sau trống không, chỉ sợ chưa chắc đã có nước.” Phía bên có cây, đại khái là do gió biển đem theo hơi nước trên mặt biển thổi tới, mới có thảm thực vật, thảm thực vật ở phía sau rất ít, nói rõ thiếu nước, đương nhiên cũng không có thứ gì.

“Nếu như không tìm được nước, chúng ta chỉ có thể dùng phương án khác. Buổi tối hôm qua tôi cũng đã cân nhắc qua đến phương pháp chưng cất, tuy hiệu suất thấp, nhưng cũng có thể thử một chút, nếu như sau đấy có mưa, chúng ta có thể tích trữ một ít, cũng không chết khát được.” Dương Hoằng một hơi nói xong, không nhịn được mà liếʍ môi, nhưng nghĩ đến càng liếʍ môi sẽ càng khô, đột nhiên dừng lại.