Chương 27: Youth Joker

Địa chỉ của nhà hát cách công ty không xa, Tạ Sâm đã thuê một chiếc ô tô sang trọng khá đắt tiền, có giấy phép đàng hoàng. Để Bộc Trác Đầu làm tài xế để đưa các nghệ sĩ đến đó.

Trước khi đi, Hà Xán và Dư Thanh có chút lo lắng, cả hai người nắm lấy cánh tay Tạ Sâm và kéo hắn ra xe.

Tạ Sâm

cười nhạt: “Các cậu làm cái gì vậy?”

Hà Xán lấy tay nâng cằm hắn lên rồi khịt mũi, đôi môi hồng hào vẽ một đường vòng cung đầy kiêu hãnh: “Anh còn có thể làm gì được nữa, đưa tôi đi xem đi nào.”

Cậu gần đây đã trở nên táo bạo hơn, chắc do cậu được nuông chiều ở trên giường. Dám ngồi trên côn ŧᏂịŧ to lớn của hắn mà chủ động co bóp nuốt vào, sau khi xuống khỏi giường, cậu không còn thấy sợ hãi như vậy nữa. Ngược lại, cậu còn được hắn cưng chiều, cái đuôi nhỏ cũng trở nên kiêu kỳ.

Dư Thanh im lặng cúi đầu, mắt nhìn mũi chân, mím chặt môi, lộ ra một chút bướng bỉnh.

Lâm Dật đứng bên cạnh xe nở nụ cười dịu dàng nói với Tạ Sâm, “Chúng ta có thể đến được một nơi tốt như vậy để biểu diễn, tất cả đều là nhờ anh Sâm. Không chỉ riêng hai người bọn họ, em cũng muốn anh xem màn trình diễn của chúng em. Hãy coi đó như là một bài kiểm tra về tình hình luyện tập”

Kha Vân Dương đã lên xe, lúc này mới ló đầu ra, vui vẻ vỗ vỗ đệm ghế xe: “Anh Sâm, mau đến đây, mau đến đây!”

Tạ Sâm

không khỏi cười khổ một tiếng: “Đừng làm loạn nữa, tôi còn có việc.”

Hà Xán ậm ừ: “Anh có thể còn có việc gì, công ty nhỏ này...”

Tạ Sâm liếc qua với ánh mắt cảnh cáo, Hà Xán ngay lập tức im lặng và sợ hãi buông tay hắn ra.

“Anh có thể đi làm nếu anh muốn! Dù sao thì anh cũng không muốn xem màn biểu diễn của chúng tôi!” Hà Xán bị cảnh cáo thì thấy tức giận, cậu quay đầu đi giận dỗi như bị ai đó giẫm phải đuôi. Tạ Sâm nắm lấy cánh tay lôi kéo cậu trở lại. Vì quá đột ngột làm cho Hà Xán loạng choạng và ngã vào vòng tay hắn.

“Này!”

Tạ Sâm ngăn cản sự phản kháng của Hà Xán bằng một tay và nhìn về phía ba thành viên START: “Các cậu cũng thực sự mong muốn tôi đi sao?”

Dư Thanh và Lâm Dật đều gật đầu, Kha Vân Dương cười vẫy tay: “Thôi nào anh Sâm ,chúng ta cùng đi đi”

“Được rồi.” Tạ Sâm nhún vai, bước lên xe.

Hà Xán suýt chút nữa đã bị rơi vào lưới tình với hắn, kiểu tóc mất hai tiếng đồng hồ để làm nên kiểu xù xù đó, cậu tức giận đến mức muốn đánh ai đó.

Hai người còn lại nhanh chóng lên xe, Bộc Trác Đầu khởi động cho xe chạy đi.

Ba tiếng trước khi buổi công chiếu đầu tiên khai mạc, đã có một hàng dài khán giả xếp hàng bên ngoài nhà hát, chiếc xe tràn đầy tham vọng đi vòng qua lối đi dành cho nhân viên ẩn và được nhân viên dẫn đến một phòng chờ đặc biệt.

Có ba người nhóm START trong cùng một phòng, và Hà Xán ở một mình một phòng.

Tạ Sâm theo Hà Xán đến phòng riêng của cậu, nơi chỉ có hai người họ.

Hà Xán vẫn còn có chút tức giận không muốn để ý tới hắn. Tạ Sâm

nắm tay chặt tay cậu và siết chặt lòng bàn tay cậu. Sau một lúc hắn mới dỗ dành cậu , cậu mới thấy yên tâm.

Một lúc sau, người đại diện của Hà Xán đã đến cùng với một chuyên gia trang điểm và nhà tạo mẫu tóc tiến vào, và họ không có cơ hội để ở cạnh nhau.

Tận dụng khoảng thời gian này, Tạ Sâm mở bảng hệ thống, lấy một số video biểu diễn mà hắn đã thu thập trước đó và đeo tai nghe lên xem.

Hắn đang xem video biểu diễn của YJ để tìm cách hiểu biết rõ mình và kẻ địch, sẽ không để bị cuốn vào trăm trận. Vì phần thưởng cho sự kiện lần này là sự kết hợp , với tư cách là ông chủ tương lai của họ, ít nhất hắn ta cũng nên hiểu thêm sơ bộ về họ.

Trong những ngày qua, hắn đã xem rất nhiều video liên quan đến YJ, một số người trình diễn hát và nhảy trên sân khấu, một số người tham gia các chương trình tạp kỹ, thậm chí còn có hai người còn tham gia các chương trình thực tế.

Đội trưởng Giang Kỳ Vũ đã tham gia một chương trình thực tế tập trung vào tình yêu, không có nghĩa là anh ấy đã yêu những người khác trong đó. Nếu làm như vậy anh ta sẽ mất 100% lượng fan của mình.

Anh tham gia một chương trình thực tế về việc giúp đỡ người khác đến với tình yêu.

Trong mỗi tập sẽ có một cặp đôi đến với chương trình, hoặc mới yêu, hoặc là có tình yêu không trọn vẹn, hoặc có cãi vã, tóm lại là tất cả đều ở trong trạng thái chưa hoàn chỉnh. Một số khách mời thường trú có trách nhiệm kết hợp hai người họ lại và chương trình tạp kỹ đa dạng có nhiều yếu tố hơn chương trình thực tế.

Nhưng chắc rằng họ sẽ đến các thành phố khác nhau trong mỗi tập, và ngủ ở nhà của những người nhờ giúp đỡ vào ban đêm, những ý tưởng mà họ cung cấp cũng như yêu cầu họ thực hiện trực tiếp, vì vậy chúng được xếp vào loại chương trình thực tế.

Tính khí của Giang Kỳ Vũ rất nghiêng về phong cách ăn chơi, anh ấy có gương mặt đẹp trai, nụ cười mơ hồ và có chút xấu xa, khi cất giọng trên sân khấu thì trời đất rung động, nốt cao bay bổng, nghe nồng nàn. Âm trầm thì thầm như những lời yêu thương. Có thể nói, đó là giọng ca tuyệt hảo mà ông trời đã cho. Ngoài ra, anh ấy cũng rất phong lưu trong cơn phấn khích, cứ liên tục kéo áo khoác lên người, để lộ ra một chút cơ bụng, đường nét vai, xương quai xanh và cổ, khiến fan mê mẩn không thôi. Một số tin tức sau đó “Fan vì quá phấn khích khi xem buổi biểu diễn của YJ, đến nỗi chảy máu mũi và ngất xỉu, được đưa đến bệnh viện”

Trong chương trình thực tế này, việc tiếp tục thiết kế những nhân vật như này là điều đương nhiên. Nói chung, thường thì anh ấy là người chịu trách nhiệm hỗ trợ nam giới đang tìm kiếm sự giúp đỡ, và tất cả các khách trọ khác đều nhất trí tán thành đề nghị rằng anh không được phép tiếp cận với những lời khuyên của những người phụ nữ đang tìm kiếm sự giúp đỡ.Nếu không, hãy làm sao không rung động trước sự đồng cảm của người phụ nữ là được.

Và một thành viên khác của YJ là Viên An Bạch, đã chọn đi một con đường khác. Chương trình thực tế mà anh ấy tham gia là một chương trình thực tế sống còn tiêu chuẩn.

Trong vòng một tháng, lúc đầu chỉ có chai nước quân dụng và một con dao, các vị khách bị tách ra đưa vào môi trường không thích hợp cho sự tồn tại của con người, sẽ phải đối mặt với sự sống và cái chết. Nghe nói rằng những nghệ sĩ xuất hiện trong chương trình thực tế này phải kí vào giấy chứng nhận sinh tử. Bất cứ ai dám tham gia chương trình đều là những ngôi sao võ thuật hoặc những người có đam mê sinh tồn. Đã có không ít người đã phải bỏ cuộc giữa chừng. Viên An Bạch, vũ công chính của một nhóm nhạc thần tượng, rất không hài hòa khí ở giữa một nhóm đàn ông vạm vỡ. Thế nhưng không ai có thể ngờ được rằng Viên An Bạch lại không gục ngã sau gần chục tập phim này, anh vẫn rất kiên trì đến cùng.

Mặc dù khó tránh khỏi thất vọng, nhưng hình ảnh của Viên An Bạch trong máy ảnh đủ để làm điều đó một cách dễ dàng. Anh ấy là một dũng sĩ khi ở trên sân khấu toát ra sự mạnh mẽ và dứt khoát. Bước nhảy của anh tràn đầy nhiệt huyết và giọng hát của anh cũng nhẹ nhàng êm dịu. Ngoại trừ những lúc anh ấy ca hát, thì hầu như anh ấy không hề nói chuyện. Tất cả đều phải phụ thuộc vào đội trưởng để làm sân khấu sôi động, còn anh chỉ lặng lẽ tạo dáng đứng bên cạnh, nhưng nhờ đường nét khuôn mặt rắn rỏi lại hơi âm trầm,vẻ đẹp trai có thêm những hạt mồ hôi mịn màng, cũng thu hút một lượng lớn fan yêu thích anh.

Hai người với hai tính cách hoàn toàn khác nhau này thực sự đã thành lập một đội, cũng chưa từng có tin đồn bất hòa, điều này thực sự rất đáng ngạc nhiên.

Tạ Sâm nhanh chóng lướt qua một số clip hòa nhạc với tốc độ nhanh gấp ba lần, và khi anh ấy nhìn lên, Hà Xán đã biến mất.

Cuối cùng là một sân khấu lớn đầy người nổi tiếng, cho dù Hà Xán có kiêu ngạo cỡ nào, vẫn không thể sánh được và chưa thể đứng trước các tiền bối. Và thành thật bỏ đi một mình , đưa người đại diện đến phòng chờ của những người biểu diễn khác và nói lời chào.

Đây cũng là điều mà Tạ Sâm đã tập trung rèn luyện từ trước: chơi bài lớn thì không sao, nhưng cũng phải tập trung vào dịp lễ.

Sau một lúc chờ đợi, trước khi Hà Xán quay lại, Tạ Sâm đã đứng dậy và đi đến hàng ghế khán giả trong sân ngồi.

“Kỳ... Kỳ Vũ!” Đột nhiên, một giọng nữ sắc bén vang lên, Tạ Sâm trong tiềm thức dừng lại, ngay lập tức quay sang một bên và ẩn mình trong một góc bóng tối.

Giây tiếp theo, hai tiếng bước chân lần lượt vang lên, Giang Kỳ Vũ bước đi trước, một cô gái ăn mặc chỉnh tề chạy theo và đã đuổi theo kịp, cô gái quay đầu lại ngăn cản Giang Kỳ Vũ.

“Kỳ Vũ, tôi ...” Cô gái nhỏ cúi đầu, ngón tay xoắn lấy đường ren trên váy, khuôn mặt đỏ bừng, giọng nói run run và gần như vỡ ra một giọng véo von. Ai cũng có thể thấy rằng cô ấy đang lo lắng như thế nào.

Chàng thanh niên đẹp trai có phần hơi xấu xa cũng không hề tức giận khi bị chặn đường mà còn cười vô tư, biểu cảm không giống với sự oi bức trong máy ảnh, hơi nhạt nhẽo nói: “Xin chào, tôi là Giang Kỳ Vũ, xin hỏi cô là ai?”

Anh mặc một bộ đồ trình diễn, đó là bộ lễ phục trong buổi giới thiệu sự kiện, trên tay cầm chiếc mũ chóp, đứng đó với tư thế thẳng, vai rộng và lưng thẳng, trông có vẻ lịch sự. Anh bình tĩnh nhìn cô gái trước mặt, mắt anh nhìn thẳng.

Cô gái nhỏ không nói lời nào căng thẳng, cô hít sâu một hơi: “Kỳ Vũ, tôi, tôi ... tôi là fan của anh!”

Cô đeo thẻ công tác trên ngực và trông có vẻ là nhân viên của rạp hát này. Giang Kỳ Vũ cười rõ ràng, nụ cười có phần ấm áp: “Cảm ơn cô đã yêu thích tôi, cô là muốn xin chữ ký sao?”

Cô gái cả người không được khỏe, trong lời nói kích động không nói nên lời: “Thật, thật sao? Tôi... Tôi có thể được anh kí tên cho sao?... Cây bút của tôi”

Giang Kỳ Vũ phớt lờ cô gái nhỏ đang nhìn vào chiếc túi, anh lấy từ trong túi của mình một cây bút và một tập giấy nhỏ, từ trên xuống xé một trang, ký tên, rồi đưa cho cô gái: “Em hãy nhận lấy đi”

Từ góc nhìn của Tạ Sâm, có thể vừa vặn nhìn thấy tờ giấy ký tên, trên đó không chỉ có chữ ký đẹp trai của Giang Kỳ Vũ, bên dưới còn có một câu nói nhỏ, “Gửi bạn Alice không biết tên: Chiếc váy của bạn thật đẹp.” Vừa dứt câu, anh còn vẽ thêm trái tim nhỏ bé ở dưới.

Cô gái nhỏ gần như ngất đi, Giang Kỳ Vũ nhanh chóng đỡ cô ấy.

“Cô không sao chứ?”

Tạ Sâm nhận thấy khi Giang Kỳ Vũ đang đỡ cô gái, lòng bàn tay hướng vào trong, ngón tay cong lên, và anh ta chỉ dùng mu bàn tay chạm vào cánh tay của cô gái, và cơ thể anh ta cũng không cẩn thận mà xích lại gần.

“Không, không sao , không sao cả…” Cô bé cầm mảnh giấy như một đứa trẻ, ngơ ngác bước ra ngoài, khi đi được hai bước thì đột nhiên tỉnh táo lại, quay người hét lên với Vũ Kỳ, " Kỳ Vũ! Cố lên!”

Giang Kỳ Vũ bật cười. Lần này, anh ta mang đến màn trình diễn như thường lệ theo phong cách của đội trưởng YJ, khuôn miệng cười như không cười, khóe mắt hơi cong lên, có những tiếng cười trào ra thật cuồng nhiệt, anh giơ ngón trỏ đặt lên môi “ Suỵt ... ” đến cô gái, rồi dường như hôn lên trái tim, hướng về phía cô gái một chút.

Đây dường như là động tác đặc trưng của Giang Kỳ Vũ, cô gái hét lên vẻ không chịu nổi, đỏ mặt và bỏ chạy.

Tạ Sâm bất lực nhìn cô ấy chạy hết sức đến nỗi không chú ý mà va vào tường.

Hừ, thật đáng sợ mà.

Bên đây, Giang Kỳ Vũ vẫn đứng yên đó,chầm chậm cất cuốn sổ và cây viết vào túi.

Chờ gần một phút, Viên An Bạch từ hướng khác đi tới, bước đến bên người Giang Kỳ Vũ, trầm giọng nói: “Cô ấy chặn đường anh chỉ để xin ký tặng”

“Ai biết được.” Giang Kỳ Vũ cười cười rồi nhún vai, “Không tốt sao? Cô ấy vui, tôi cũng vui, sẽ không ai buồn cả, tất cả mọi người đều thấy vui vẻ”

“Ừ.” Viên An Bạch trả lời một cách mơ hồ.

Giang Kỳ Vũ đột nhiên nói: “Còn anh? Vừa mới làm cái gì?”

Viên An Bạch im lặng một hồi, sắc mặt có chút đỏ lên: “Vừa rồi ... có fan đến gửi quà”

Giang Kỳ Vũ liếc mắt nhìn con búp bê gấu bông trong tay Viên An Bạch, nhếch khóe miệng: “Không bỏ xuống được sao?”

Viên An Bạch lườm anh một cái, rồi xoay người nói: “Đi thôi!”

Giang Kỳ Vũ cười cười hai lần,sau đó chạy thêm vài bước để có thể bắt kịp tốc độ của Viên An Bạch, và hai người sánh vai nhau mà đi.

Sau vài phút, Tạ Sâm đi ra khỏi góc tối, trầm ngâm một lúc.

Giang Kỳ Vũ, một tay chơi, không tán tỉnh theo một cách riêng tư. Và còn về Viên An Bạch, một người lầm lì và cứng rắn,nhưng lại thích gấu bông?

Sự kết hợp này... cũng thật thú vị.

Khi đi đến khán phòng, nhiều người đã có mặt ở đó, Tạ Sâm tìm đến chỗ ngồi của mình và ngồi xuống, anh ấy ngồi chỗ mà được gọi là “Ghế quan hệ”, vì bên cạnh là một nhà soạn nhạc nổi tiếng ở trong ngành. Tạ Sâm giao tiếp với anh ta trên cơ sở nguyên tắc cho rằng anh ta trông như là một kẻ ngốc.

Đang nói, bỗng đèn trên sân khấu bật sáng.

Theo quy tắc đã được thiết lập, loại hình biểu diễn này thường sẽ để một nghệ sĩ có khả năng nắm bắt sân khấu bước ra mở đầu chương trình, sau đó sẽ bắt đầu với người mới, tiếp đến sẽ tiến hành theo mức độ danh tiếng, và cuối cùng là mời những người có tên tuổi lớn của đêm hội.

Tiếng chuông dạo đầu vang lên, ánh đèn sân khấu mở sáng sau tấm rèm, tấm rèm màu đỏ thẫm từ từ được mở ra, Hà Xán mặc một chiếc váy dạ hội màu đen, sau lưng có một chiếc áo choàng dài như đang uốn lượn, anh bước xuống cầu thang với vẻ mặt không có chút gì là sợ sệt cả .

“Tối nay tôi sẽ là người bắt đầu yến tiệc này.” Cậu nói xong, khóe môi nhẹ nhếch lên cách hờ hững, lộ ra một chiếc răng nanh sắc nhọn.