Chương 11: Khuất Nhục Tiếp Nhận

Tác giả: Y Nhi

Đêm, xinh đẹp mà kiều diễm.

Trang phục bị hắn xé nát, cơ thể trần trụi của Diệp Thiển Thiển tỏa sáng mờ ảo trong đêm đen.

Làn da của cô trẵng nõn nà, mịn như lụa, tinh xảo như tơ tằm, không tì vết. Mặc dù dáng người không đủ sức hút mê muội, nhưng bầu ngực lại tròn trịa, vừa tay. Bàn tay của Lăng Ngạo Thần đặt lên bầu ngực cô – một bầu ngực có hình dáng và tính đàn hồi, hắn nắm lấy nó.

Đầu ngón tay của hắn hơi lạnh, khi hắn chạm vào hai gò bông đào trước mắt, nụ hoa hồng hào nở rộ vì mẫn cảm. Cô cứ thế mà cắn lấy đôi môi mỏng của chính mình.

Thật sâu, thật mạnh, thật khó chịu…

Diệp Thiển Thiển kêu đau, cô nhắm chặt hai mắt, không dám kêu lớn. Ngoài sự đau đớn lúc này, cô còn cảm nhận được dòng điện kì quái trong cơ thể khiến đầu óc cô trống rỗng.

Đột nhiên, một cơn đau ở cằm, cảm giác như vỡ vụn. Ngay sau đó, một tiếng nói lớn như phá vỡ bầu không khí im lặng, đầy kinh hoàng: “Đứng dậy, lấy lòng tôi đi !”

Lấy lòng?

Thiển Thiển trợn tròn mắt, trong đầu cô hiện lên những thủ đoạn lấy lòng đàn ông mà dì Vương từng dạy, nỗi xấu hổ cuốn lấy toàn thân cô như sóng biển cuộn trào.

"Lăng thiếu gia ..." Không có ai ở đây, cô không thể lấy hết can đảm của mình để lấy lòng một người đàn ông, nhưng sau khi nhìn thấy đôi mắt đen không biết mệt mỏi của hắn, sắc mặt Diệp Thiển Thiển tái nhợt. Cô quỳ xuống dưới sàn nhà lạnh lẽo, đôi tay nhỏ bé run rẩy của cô cởi bỏ khăn tắm đang buộc ở dưới thân hắn. Khi “thứ to lớn đó” của hắn hiện ra trước mắt, Diệp Thiển Thiển hít một hơi, sau đó, cô ôm lấy phần thân dưới của hắn với một tư thế đầy nhục nhã.

Lăng Ngạo Thần dựa lưng trên sô pha, dùng bàn tay to lớn kéo tóc Diệp Thiển Thiển, hết lần này đến lần khác đưa phần thân dưới của mình vào sâu trong đôi môi anh đào nhỏ nhắn của cô.

Miệng của cô quá nhỏ, mà của hắn lại quá lớn, khóe miệng cô bị căng nứt, mỗi một lần hắn tiến tới, Diệp Thiển Thiển đều có cảm giác buồn nôn. Sự nhục nhã mà cô chưa bao giờ trải nghiệm trước đây như một mũi dao sắc nhọn cứa vào thâm tâm cô, từng nhát, từng nhát một.

Những giọt nước mắt không thể kiềm chế được nữa, trào ra không dứt.

Được bao bọc trong một khoảng không gian rất chặt, rất mịn màng khiến máu nóng trong Lăng Ngạo Thần như sục sôi mạnh mẽ.

Hắn thỏa mãn thở hắt ra, ngẩng đầu lên, ánh mắt u ám dần trở nên mờ mịt…

"Lăng Ngạo Thần, em muốn đem thứ quý giá nhất của mình tặng anh nhân dịp sinh nhật!" Giọng nói ngọt ngào của cô gái vang lên bên tai hắn, ngay lúc hắn đang sửa xe, nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt, khóe môi lạnh lẽo từ từ nở một nụ cười dịu dàng với cô.

Để mặc cho cô gái năn nỉ, sau khi ăn bánh sinh nhật xong, cô kéo Lăng Ngạo Thần vào một khách sạn nhỏ.

Nhìn khách sạn đơn sơ, cho dù du͙© vọиɠ đã bùng cháy tới đỉnh điểm, hắn cũng không muốn khiến cô chịu uỷ khuất. Lần đầu tiên của cô phải là vào đêm tân hôn của hai người.

Sau khi thấy được sự kiên trì của Lăng Ngạo Thần, đôi mắt của cô gái rưng rưng, cảm động khôn nguôi, hôn hắn nói: Mặc kệ hắn có nghèo nàn cả đời, cô cũng sẽ yêu hắn đến hết kiếp.

Cô gái không đành lòng để hắn một mình nhịn du͙© vọиɠ to trướng, lại không thể phóng thích lập tức, vì vậy cô quỳ xuống trước mặt hắn và hôn lấy phần thân dưới của hắn như một bảo vật.

Trong đầu lóe lên một tia sáng trắng, sau một trận kɧoáı ©ảʍ đến chói mắt, từng hạt giống nóng rực phun vào cái miệng nhỏ đau đớn tê dại của Diệp Thiển Thiển.