Chương 2: Giải dược ( Hơi H )

?!

Nhan Nhu sửng sốt, hình ảnh trước mắt nành không thể lý giải, Thẩm Thiên Dật bị một nam nhân uống say ấn ở dưới thân, đôi tay còn vuốt ve loạn trên người của hắn, cả người nam mhân kia đầy cơ bắp, cao hơn Thẩm Thiên Dật, thoạt nhìn khoảnh chừng 2m, Thẩm Thiên Dật 1m7 tựa như đứa trẻ, hắn bị ấn ở trên mật đất mà không hề có sức phản kháng.

“Cứu......” Thẩm Thiên Dật giãy giụa không ra, cuối cùng nghĩ đến bên cạnh còn có người, cả khuôn mặt đỏ lên, hướng về phía Nhan Nhu mà cầu cứu, tiếng gọi của hắn làm Nhan Chu hoàn hồn, nhìn thấy, trong nữa khắc cô xuất thần quần áo của Thẩm Thiên Dật đã bị tráng hán* xé ra, côn ŧᏂịŧ vừa thô lại vừa đen còn to hơn cánh tay cô đã được phóng ra, tráng hán say rượu bẻ đùi Thẩm Thiên Dật ra, để ở trên cúc hoa của hắn mà thăm dò thử.

Tráng hán*: Nam nhân thô to, cường tráng mạnh mẽ.

“A.”

Nhan Nhu cười nhạo một tiếng, trong mắt mang theo tia vui sướиɠ khi người gặp họa, đỡ tường rồi lung lay đứng lên, sửa lại quần áo, không quay đầu lại mà rời khỏi hẻm nhỏ, cô không phải kẻ ngốc, thời điểm này lại tiến lên. Chưa nói rằng người bị hại kia là kẻ phạm tội chưa thành công, cẩu đồ vật, cho dù là người xa lạ, cô cũng không có khả năng mà đi cứu người.

Nhiều lắm là gọi điện thoại báo nguy ở nơi xa xa.

Thời điểm đi ra khỏi hẻm nhỏ, cô nghe được tiếng kêu thảm thiết của Thẩm Thiên Dật, thê thảm vô cùng, lông màu Nhan Nhu cũng không thèm động một chút nào.

Thuốc trên người vẫn chưa tan, Nhan Nhu suy yếu vô lực, mỗi một bước đi đều vô cùng gian nan, giữa hai chân chảy nước, thở dốc cũng càng lúc càng dồn dập, mồ hôi trên mặt nhỏ giọt, nhưng không dám dừng lại, vẫn luôn đi đến trong phạm vi theo dõi mới tìm cái ghế dựa mà ngồi xuống, cô suy tư, kế tiếp nên làm cái gì.

【 Nếu có thể có người giúp tôi giải cái thuốc này thì tốt.】

Ý tưởng chợt lóe qua, thậm chí cô còn chưa chú ý, một lát sau, lại có một nam nhân diện mạo vô cùng hợp với tâm ý của cô, hắn đi đến trước mặt cô, hào hoa phong nhã ngồi xổm xuống, nhìn đôi mắt cô một cách chân thành mà nói: “Tiểu thư, cần giúp đỡ hay không?”

Nói chuyện có lễ, động tác trên tay thì không, cái tay ấm áp của hắn xoa đùi cô, chậm rãi di chuyển về phía bắp đùi, ý đồ rõ ràng.

Nhan Nhu kêu không xong một tiếng, đây là vừa mới ra ổ sói lại tiến vào miệng hổ ư?