Chương 30: Thẩm học trưởng, xin nhờ cậy(kịch tình)

Phó Diệp Duy buông tay của Sở Lan Ninh, trực tiếp ngồi vào trước máy vi tính.

Bàn tay nắm giữ con chuột, con ngươi màu đen nhìn chằm chằm màn ảnh trước mắt.

Phía dưới tấm hình kia bất ngờ còn có một đoạn video.

Chính là video đêm đó hắn ôm Sở Lan Ninh vào trong thang máy, có thể nhìn thấy tay của hắn đang bóp mông người phụ nữ, mập mờ khiến cho người ta không nhịn được mà đỏ mặt tim đập.

Còn có một dòng chữ chê Sở Lan Ninh, nói nàng tỏ tình với học trưởng cao lãnh nhưng lại chui vào ngực người khác, ở nơi công cộng làm ra hành động không có liêm sỉ, lại nói ẩu nói tả, nói có video ở trong thang máy không cắt, có thể chấn động hơn cái video kia nưa.

Lầu 12: Mẹ nó, không nhìn ra Đại tiểu thư lại cởi mở như vậy, bình thường một bộ dáng vẻ cao cao tại thượng, emmmmm.

Lầu 43: ĐM, lầu chủ, cầu hạt giống

Lầu 44: Giống lầu trên

Lầu 45: +111111

Lầu 118: Mọi người chớ kích động, có thể chính là anh ruột thấy em gái quá đáng thương nên trực tiếp đưa về nhà đó mà.

Lầu 125: Xí, quỷ mới tin.

. . .

Lầu 288: Ôi chao! ! ! ! Ta phát hiện người đàn ông trong video hình như là Tổng tài đại nhân của "Hoa duy " , buỗi lễ tựu trường trước đó đã tới trường học tham gia buổi lễ, vô cùng đẹp tra

Lầu 318: Thật, chính là Phó Diệp Duy, không phải nghe nói hắn có vị hôn thê sao?

Dư luận hoàn toàn bị lái đi lệch hướng, bắt đầu các loại bát quái, nói cuộc sống cá nhân của Sở Lan Ninh không đàng hoàng, còn có người nói nàng chính là một đôi giày rách, không trách Thẩm Lạc Hòa coi thường nàng.

Phó Diệp Duy vào giờ phút này gương mặt tuấn tú đen giống như than vậy, nhìn người phụ nữ nhìn trước mắt cố nén lệ, đứng lên đi tới cửa sổ sát đất trước trực tiếp gọi điện thoại cho Ngụy Tấn.

Kêu hắn đi tra địa chỉ id một chút.

Hắn nói chuyện điện thoại xong trở lại, đã nhìn thấy ngón tay của Sở Lan Ninh lướt trên máy vi tính

Một khuôn mặt tươi cười tức giận căng tròn.

Hắn đi mấy bước trực tiếp đoạt lấy máy vi tính trên tay Sở Lan Ninh, xóa sạch những gì cô viết lên, sau đó tắt trang web, nói với nàng "Ta đã kêu Ngụy Tấn đi xử lý, ngày mai nhất định sẽ bắt được người kia, tin tức lát nữa sẽ được gỡ xuống, đừng ồn ào với bọn họ, bọn họ nói gì không cần để ý."

Tiếp đó lại ngồi ở bên người nàng, xoa tóc nàng, thấp giọng hỏi: "Đói không, có muốn ăn cơm hay không."

Sở Lan Ninh ừ một tiếng, không muốn ăn cơm, trực tiếp liền lên lầu ngủ, Phó Diệp Duy không làm khó nàng, khẽ hôn môi của nàng một cái, chậm rãi lên tiếng, "Ngủ một giấc, ngày mai làm xong chuyện ta đến trường học đón ngươi."

Hôm sau, buổi sáng, Sở Lan Ninh đi học môn tự chọn.

Đi vào trường học đã nhìn thấy tốp ba tốp năm bạn học vây quanh một đống, phần lớn ánh mắt nhìn nàng không có ý tốt, chợt nàng phanh một tiếng đυ.ng phải trên người một người.

"Thật xin lỗi." nói xong Sở Lan Ninh ngẩng đầu lên, đúng lúc chạm phải một đôi mắt trong trẻo lạnh lùng.

Sở Lan Ninh sững sốt nửa khắc, thấy hệ thống không có bất kỳ âm thanh nhắc nhở, đưa tay liền muốn đẩy tay của đàn ông ra.

Thẩm Lạc Hòa vẫn là cả người mặc áo sơ mi màu trắng, ánh mặt trời loang lổ chiếu lên gương mặt của hắn, hầu kết chuyển động một cái.

"Không có sao chứ?"

"Cảm ơn Thẩm học trưởng, ta rất tốt, xin cho qua" Thanh âm của thiếu nữ không xấu hổ và khẩn trương giống như hôm đó, mắt tiệp rũ xuống, chỉ mang một loại khí chất nhàn nhạt hời hợt.

"Thật xin lỗi, ngày đó. . ."

Thẩm Lạc Hòa tựa hồ còn muốn nói gì, bị Sở Lan Ninh hất ra, người đàn ông cao lớn nhìn chằm chằm bóng dáng đần dần đi xa, sừng sững hồi lâu.

Mà ở trong góc, một đôi mắt nhìn chằm chằm bọn họ, móng tay bởi vì tức giận mà bóp vào trong thịt, bỗng nhiên lại buông ra, khóe miệng lộ ra ý cười không rõ.