Quyển 1 - Chương 12: Thông quan (1)

Editor: Heo Hư Hỏng

Hai đứa con hoang bò ra từ trong bụng tiện nhân kia lại cấu kết cùng nhau, mưu đoạt gia sản, anh em lσạи ɭυâи, thậm chí còn định sinh ra một đứa bé dưới danh nghĩa của ông. Trên đường về, dù đã nhắc nhở bản thân phải tính toán kĩ hơn, nhưng khi nghe bọn họ lớn tiếng nói ra bí mật đã ủ mưu lâu nay, Chúc Minh vẫn không nhịn được xé rách da mặt.

Chúc Thần “ui da” một tiếng, eo hắn đập vào

góc vuông của quầy rượu, cộm đến mức phát đau. Trên mặt hắn bị Chúc Minh tát một bàn tay, không khỏi khó chịu, vừa giơ tay phòng vệ, vừa nói: “Cha, cha muốn làm gì? Cha nghe con nói đã!”

“Thằng chó không biết xấu hổ! Súc sinh! Tao nói cho mày biết, gia sản của Chúc gia một phân tiền cũng không chia cho mày! Mày với em gái mày, còn có con điếm mẹ mày nữa, hiện tại cút hết cho tao!” Chúc Minh lại đấm vào mặt Chúc Thần thêm một quyền, ông ta hằng năm đều siêng năng tập luyện, tuổi cũng không lớn lắm, lần này đánh đến mức một bên má Chúc Thần sưng cao, mất đi phong thái của một thiếu gia phong lưu.

“Ông điên rồi sao? Không được mắng mẹ tôi!” Chúc Thần không rõ nguyên do bị Chúc Minh không chút lưu tình đánh cho bạo nộ, tay trái sờ loạn trên bàn, đúng lúc sờ trúng một vật có tay cầm tròn tròn, còn chưa kịp định hình đó là gì, vì sao xuất hiện ở chỗ này, đã bị một quyền của Chúc Minh đánh tới, hắn theo bản năng vung về phía trước.

“Phụt” một tiếng, lưỡi dao năm tấc đâm thủng lòng ngực, máu tươi văng tung toé khắp nơi. Động tác của hai người dừng lại, đồng thời ngơ ngác cúi đầu nhìn về phía lưỡi dao sắc bén.

Trong miệng Chúc Minh rên ư ử, nhưng không nói ra bất cứ lời nào, ngón tay run run chỉ về phía Chúc Thần, ánh mắt thống khổ không cam lòng, ngửa mặt về sau ngã quỵ.

Con dao gọt hoa quả dính đầy máu tươi trên tay Chúc Thần rơi xuống đất phát ra tiếng “leng keng”, hắn hoảng loạn nhìn cô em gái đang co mình trong một góc, lẩm bẩm nói: “Không, không phải tôi làm… Không phải tôi…”

Sắc mặt của Chúc Chân cũng vô cùng khó coi, cô đi lại gần một chút, kiểm tra hơi thở của Chúc Minh, sau đó quay đầu nghiêm túc nói với : “Anh, cha chết rồi, anh đã gϊếŧ ông ấy.”

“Anh… Anh không phải cố ý!” Chúc Thần hoàn toàn hoảng sợ, giống như con thú lớn bị nhốt trong l*иg đi tới đi lui trong phòng, không dám nhìn thi thể trên mặt đất. Cuối cùng, hai tay hắn ôm đầu, dùng sức kéo mái tóc được xịt keo tỉ mỉ, “Chân Chân, là ông ta không biết phân biệt xanh đỏ trắng đen mà đánh anh có đúng không? Anh, anh chỉ là phòng vệ mà thôi!! Đúng vậy, phòng vệ!!”

“Nhưng mà… cảnh sát sẽ tin sao?” Chúc Chân không chút lưu tình dập tắt hy vọng mới vừa loé lên của hắn, “Anh, em tất nhiên có thể đứng ra làm chứng giúp anh, em chắc chắn sẽ đứng về phía anh, nhưng mà trong phòng bếp không có camera… Hơn nữa, em nghe mẹ nói, anh gần đây hay tranh cãi với cha việc trong công ty, anh nói bản thân không cẩn thận gϊếŧ chết cha, nhưng mấy cổ đông mà anh đối phó, có thể nói rằng anh sớm đã dự mưu hay không?

“Vậy anh phải làm gì bây giờ?!” Chúc Thần cuồng nộ mất bình tĩnh rống to một tiếng, trong lòng hắn hiểu rõ những gì Chúc Chân nói là tình hình thực tế, trạng thái hiện tại vô cùng bất lợi đối với hắn.

Nhưng hắn không muốn ngồi tù!

Chúc Chân cắn cắn môi, nhẹ giọng nói: “Anh trai… Hay là, anh trốn ra nước ngoài đi?”

Đôi mắt Chúc Thần bỗng dưng sáng lên, nói: “Đúng vậy, ra nước ngoài, ra nước ngoài… mình có thể ra nước ngoài…” Thừa lúc hành vi phạm tội của hắn vẫn chưa bại lộ, hắn có thể tranh thủ trốn ra nước ngoài trong đêm.

Tài sản của Chúc gia gần như toàn bộ đều do hắn điều hành, hắn hoàn toàn có thể mang theo tiền tài đi đến một đất nước xa lạ, đổi một thân phận khác, một lần nữa sống tiêu dao sung sướиɠ.

“Anh đi ngay lập tức.” Chúc Thần đứng lên, cởϊ áσ sơ mi dính máu, trần trụi bước ra ngoài, khi đi tới cửa thì bỗng dưng quay đầu lại, nhìn về phía em gái đang ngồi xổm bên cạnh thi thể.