Quyển 2 - Chương 22: Hiện trường tử thần (1)

Từ trên cao nhìn xuống bên trong, sân không lớn, nhưng không gian hẹp dài hơn mười mét vuông, bên trong rách nát không chịu nổi.

Gạch lát đá xanh đã lâu năm, nhiều chỗ bị nứt ra khe hở, thiếu một khối thiếu một góc, chỗ trũng còn tồn tại nước đọng bẩn thỉu, giống như khuôn mặt trũng của bệnh nhân da nặng.

Dưới chân các cô—— gần chân tường, đặt một chồng ván gỗ bị phơi nắng mưa xối đến biến thành màu đen, ván gỗ tiếp xúc với độ ẩm quanh năm, xuất hiện mấy nấm mốc màu đen, to béo ẩm ướt, tản ra mùi thối rữa mơ hồ.

Chúc Chân cẩn thận giẫm lên tấm ván gỗ đi xuống, cửa từ sân đi vào phòng khách quên đóng, không biết có phải là ảo giác của cô hay không, cô luôn cảm thấy có một luồng khí lạnh âm u từ trong cửa thổi tới.

Cô thò đầu nhìn vào bên trong, phòng khách được thiết kế rất không hợp lý, chỉ có một cửa sổ rất nhỏ, ánh sáng mơ hồ, tất cả đều giống như mờ mịt trong sương mù, nhìn không rõ.

Chúc Chân híp mắt, có chút cố gắng phân biệt đường nét mơ hồ trên mặt đất xi măng, bỗng nhiên da đầu nổ tung, suýt nữa thét lên thành tiếng.

Đó là một đôi chân phẳng.

Trần trụi, trắng như tuyết, cứng ngắc——

Chân của một cô gái.

Cùng lúc đó, Bùi Ngôn cũng ý thức được gì đó, hít sâu một hơi, vài bước vọt tới hành lang, đẩy cánh cửa rộng hơn.

Ánh sáng chiếu vào, chiếu sáng thi thể lạnh lẽo không hề có sức sống của Trâu Giai Giai.

Cô ấy mặc bộ váy vải bông ngày hôm qua, hai mắt mở to, trong ánh mắt tóe ra đốm máu đỏ tươi, khuôn mặt bởi vì đau đớn mà có chút dữ tợn, đầu lưỡi thè ra khoang miệng chừng hai cm, bộ dáng này có chút giống như thiếu nữ làm nũng làm mặt quỷ, nhưng bởi vì đôi môi xanh tím mà lộ ra vẻ khủng bố, sau cùng vẫn không nhìn ra một chút phong thái xinh đẹp mềm mại.

Cánh tay và bắp chân lộ ra bên ngoài, phủ đầy dấu vết bầm tím, máu bầm màu tím sậm lắng đọng dưới da thịt trắng nõn tươi mới, khiến Chúc Chân nhớ tới thịt heo đã in dấu, hamburger tùy tiện mua trên đường để thỏa mãn cơn đói vẫn chưa được tiêu hóa hết, rục rịch trong dạ dày.

Bùi Ngôn giật mình một hồi lâu, thấp giọng mắng cái gì đó, đi qua bế thiếu nữ lên, đặt lên sô pha bên cạnh.

“Bùi Ngôn, đừng phá hư hiện trường.” Chúc Chân lên tiếng ngăn cản, trong lòng cũng vì vị ‘người cha tốt’ đang biểu diễn tình cảm cha con sâu đậm kia mà cứ như vậy ném con gái xuống mặt đất lạnh lẽo mặc kệ, cảm thấy răng lạnh.