Quyển 1 - Chương 3: Lần thứ hai? (1)

Editor: Heo Hư Hỏng

Chúc Chân “ầm” một tiếng ngồi dậy từ trên giường.

Trái tim bị đâm thủng, nỗi đau đớn ấy dường như vẫn còn khắc sâu trong tâm trí cô, sau lưng Chúc Chân đổ đầy mồ hôi lạnh.

Cô nuốt hai ngụm nước bọt, kinh hoàng đánh giá bốn phía.

Đèn treo hoa lệ, thảm lông mềm mại, món đồ chơi làm bằng bông ngây thơ, laptop màu hồng nhạt, mọi thứ đều an tĩnh và hài hoà.

Là… ác mộng ư?

Cô vuốt ve đùi phải, bên ngoài cửa bỗng truyền đến một giọng nói dịu dàng, “Chân Chân, đã tỉnh chưa? Gia Hoà đang đợi con dưới lầu kìa.”

Giống nhau như đúc.

Lời nói y hệt “cảnh trong mơ” cô từng nghe qua, không sai một từ.

Chúc Chân lại nuốt nước miếng, tự dưng cảm thấy sởn tóc gáy.

Cô cắn đầu lưỡi, cố gắng trấn an bản thân, ra vẻ không có việc gì đáp lại một tiếng, mời bà bước vào.

Người phụ nữ sờ trán cô, nhẹ nhàng thở ra: “Cuối cùng cũng hạ sốt, nhưng sao con lại đổ nhiều mồ hôi thế này.”

Chúc Chân có chút hoang mang không thể xác định.

Trạng thái của cô bây giờ khác trước, phản ứng của đối phương cũng không giống như cũ.

Có phải cô đã suy nghĩ nhiều rồi không?

Cô cố tình đi theo một lối khác, giấu giếm sự thật bản thân bị mất trí nhớ, hàm hồ nói: “Mơ thấy ác mộng ạ, mẹ ơi, con đói bụng.”

Người phụ nữ giúp cô chọn áo lông và quần jean, cô nhìn nhìn rồi cười nói: “Hôm nay con không muốn mặc bộ này.”

Nhớ tới hình ảnh áo lông ướt sũng máu, cô đã cảm thấy xui xẻo.

Người phụ nữ vô cùng dung túng tìm một chiếc áo liền váy màu trắng phối với một chiếc quần leggings, cuối cùng lấy một đôi giày da màu nâu nhạt ra, sau khi giúp Chúc Chân thay xong thì đẩy cô xuống dưới lầu.

Chúc Chân cố tình quan sát, phát hiện cách ăn mặc của ba người đàn ông kia đều giống y hệt như trong ác mộng. Thời gian đồ ăn được bưng lên, thậm chí vị trí và hướng đồ ăn được bày biện, tất cả đều không hề thay đổi.

Trái tim cô như treo giữa không trung, lảo đảo lắc lư không thể bình tĩnh lại được.

Nhưng mà, nếu cảnh trong mơ đúng là sự thật. Cô đã chết thật rồi, sao còn có thể sống lại được?

Thấy Chúc Chân, Lâm Gia Hoà nhập vai một người bạn trai nhị thập tứ hiếu* vô cùng hoàn mỹ. Anh ta đi đến đỡ cô ngồi vào ghế dựa, thuận tiện ngồi xuống bên cạnh cô.

Anh ta kẹp lấy một cái trứng chiên hình dạng hoàn hảo không chút khuyết điểm, sau đó quay đầu hỏi cô: “Có sốt dâu tây đấy, muốn ăn không?”

Chúc Chân yên lặng nhìn anh ta vài giây. Người đàn ông này mắt kiếm mày sáng, ôn nhuận như ngọc, thoạt nhìn không có tính công kích.

Nhưng cô không phải kẻ ngốc, dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng có thể đoán ra được, cô gái dùng dao đâm chết cô có mối quan hệ vô cùng phức tạp với Lâm Gia Hoà, không biết chừng là vì yêu mà sinh hận. Cô không biết tại sao lại xui xẻo xuất hiện đúng lúc hai người đang giằng co, cuối cùng trở thành kẻ chịu tội thay giúp cô gái kia hả giận.

Còn biểu hiện dịu dàng săn sóc, ra vẻ ân cần chu đáo của Lâm Gia Hoà ư…

Phải biết rằng, diễn một kẻ thâm tình, chưa chắc thật sự thâm tình.

Huống gì cô còn là một kẻ tàn phế, diện mạo tuy có thể xem là ngây thơ đáng yêu, nhưng không đủ trình đạt được tiêu chuẩn tuyệt sắc.

Nghĩ như thế nào cũng cảm thấy Lâm Gia Hoà có ý đồ khác.

Thời buổi này chuyện lừa kết hôn sau đó gϊếŧ vợ, chiếm đoạt tài sản vẫn còn thiếu hay sao!?

Trong trường hợp này, không có ký ức cũng là một chuyện tốt. Cô có thể dễ dàng gạt bỏ tình cảm trong quá khứ, sau đó bình tĩnh phán đoán những khả năng có thể nguy hiểm đến tính mạng, kịp thời tránh đi.

Thà tin rằng có, còn hơn là không*.

Thấy cô không trả lời, Lâm Gia Hoà nghi hoặc nói: “Chân Chân?”

Chúc Chân chớp chớp mắt hạnh to tròn, lắc đầu: “Em muốn ăn sốt cà chua cơ.”

Trên bàn có sốt dâu tây, sốt salad, sốt việt quất, chỉ có sốt cà chua là không có.

Lâm Gia Hoà mỉm cười đứng dậy nói: “Để anh xuống bếp tìm thử, nếu không có anh sẽ xuống dưới lầu mua ngay.”

Người phụ nữ ngồi ở đối diện giận nói: “Gia Hoà, con cứ dung túng Chân Chân như vậy, sẽ chiều hư con bé.” Giọng nói bà mang theo ý cười, vô cùng hài lòng đối với sự ân cần chu đáo của con rể.

“Dì Tú cứ đùa, Chân Chân ngoan như vậy, làm sao có thể hư được.” Lâm Gia Hoà mở cửa tủ lạnh, tìm kiếm sốt cà chua giữa đống nguyên liệu nấu ăn muôn màu muôn vẻ.

Chúc Chân nở một nụ cười ngoan ngoãn, men theo động tác lấy bánh mì trộm cầm di động của Lâm Gia Hoà xuống dưới bàn.

Còn chưa kịp thử mở khoá màn hình, cô đã thấy một tin nhắn hiện lên từ Wechat.

“Đó là con của chúng ta mà? Sao anh có thể nhẫn tâm như thế? Anh muốn ép tôi tự sát có phải không?”

Ánh mắt Chúc Chân loé sáng, khi nghe thấy tiếng đóng tủ lạnh, cô lặng lẽ đặt di động về lại chỗ cũ. Chúc Chân nhận lấy sốt cà chua Lâm Gia Hoà đưa cho, tươi cười xán lạn: “Cảm ơn~”

Lúc Lâm Gia Hoà hỏi cô hôm nay muốn làm gì, Chúc Chân đã sớm chuẩn bị câu trả lời: “Em muốn đến công viên giải sầu.”

Suy đoán từ những tin tức mà cô biết được, Lâm Gia Hoà hẳn đang nɠɵạı ŧìиɧ, không những vậy anh ta còn làm cô gái kia mang thai.

Anh ta bởi vì mục đích nào đó nên cần phải thực hiện hôn ước với Chúc Chân, vậy nên không muốn chịu trách nhiệm, cường thế ép buộc cô gái kia phá thai.

Kế tiếp, cô gái kia cứ quấn lấy Lâm Gia Hoà không bỏ, muốn nói chuyện ra lẽ với anh ta. Mâu thuẫn của hai người họ trở nên gay gắt, cuối cùng xuất hiện hậu quả đáng sợ không thể khống chế.

Mà cô, đương nhiên phải trốn càng xa càng tốt, không thể để vận mệnh của mình rơi vào tay bọn họ được.