Chương 4: Hệ thống sinh tồn

Chương 4: Hệ thống sinh tồn

Dịch Jerry

Nhìn thấy nhãn cầu này, một tia sáng xẹt qua tâm trí hắn.

"Trò chơi! Điện thoại di động!"

Hứa Dương nhớ rõ lý do mình xuất hiện ở đây là để đánh giá trò chơi sinh tồn kinh dị của cty game Trường Sinh .

Kết quả, trong lần đánh giá đầu tiên, xuất hiện một mã lỗi, trò chơi trên điện thoại di động bị hắn gỡ cài đặt, nhưng lại xuất hiện trên điện thoại di động màu đỏ.

Chiếc điện thoại di động màu đỏ là thứ mà chú hai để lại trước khi ông mất tích, nó có thể được coi là một di vật.

Không rõ nhãn hiệu của chiếc điện thoại màu đỏ. Sau khi chú hai mất tích, Hứa Dương đã cẩn thận kiểm tra chiếc điện thoại này. không có khe cắm sim hoặc thậm chí là ổ cắm sạc. Không có gì cả.

Hứa Dương cũng đã đến một cửa hàng sửa chữa điện thoại di động, nhưng họ trực tiếp nói rằng nó không thể sửa chữa được, điều này khiến Hứa Dương rất tiếc nuối.

Điện thoại di động này giống như một cục gạch, nếu không phải là của chú hai để lại, Hứa Dương đã ném vào thùng rác từ lâu rồi.

Chiếc điện thoại di động màu đỏ đã đồng hành cùng hắn trong suốt quãng thời gian học cấp 3. Chức năng duy nhất của nó là đập vỡ đầu người khác, ngoài ra nó còn được dùng làm chỗ để chân.

Cuối cùng khi chiếc điện thoại màu đỏ hôm nay cũng có phản ứng, phản ứng ban đầu của Hứa Dương là phấn khích xen lẫn ngạc nhiên, đối với giao diện trò chơi cực kỳ đen tối, Hứa Dương cũng không sợ hãi lắm.

Điện thoại di động là do chú hai để lại, hiện tại di động đã có phản hồi, thông qua điện thoại di động có thể tìm được chú hai không?

Ý tưởng rất hay, nhưng. . .

"Cái quái gì ! ! !

" Dựa vào cửa, Hứa Dương nhớ lại một loạt chuyện vừa trải qua, càng nghĩ lại càng cảm thấy kỳ quái. "Trò chơi này thực sự được phát triển bởi Công ty Công nghệ Trường Sinh sao.

? Tôi đang ở thế giới thực hay trong thế giới trò chơi? Vừa rồi người chuyển phát nhanh kia là cái quái gì vậy?" Hứa Dương chỉ là một cô nhi không biết cha mẹ là ai, không có tiền tiết kiệm, không có ngoại hình đẹp, không có bạn bè và tính cách hướng nội, sợ đám đông. Ai là người có chủ đích làm việc đó? Còn anh ta thì sao? Nếu có, nó phải có một cái gì đó liên quan đến chú hai của mình. Nhưng chú hai đã biến mất từ ba năm trước, và thứ duy nhất vẫn còn liên quan đến chú hai là chiếc điện thoại di động này.

Nhìn hình con mắt trên mu bàn tay, Hứa Dương vô thức mò mẫm thân thể.

Kết quả, hắn phát hiện, ngoại trừ con dao gấp rơi xuống đất lúc trước, những thứ anh đeo trên người hiện tại đã không còn, chiếc điện thoại di động màu đỏ cũng không còn nữa.

Sau khi phát hiện ra điều này, Hứa Dương vô thức duỗi ngón tay ra chạm vào hoa văn trên mu bàn tay.

Sau đó . . .

[Ding! Người chơi số 0004, hãy chú ý! Bạn đã kích hoạt hệ thống sinh tồn, bạn có thể xem bảng thuộc tính, vui lòng chọn có để xem! ]

Nhưng trước khi Hứa Dương đưa ra lựa chọn, giây tiếp theo, một bảng thuộc tính tương tự như nhân vật trò chơi đã xuất hiện trong đầu.

Hứa Dương: o ((⊙﹏⊙)) o

Tất cả những chuyện này xảy ra quá đột ngột khiến hắn mất cảnh giác.

Hệ thống trò chơi này có vẻ hơi . . . không đứng đắn!

Không thể làm gì khác, Hứa Dương vội vàng kiểm tra bảng thuộc tính.

ID: Hứa Dương.

Tuổi 18.

Giới tính: Không chắc chắn!

! ! ! ∑ (゚ Д ゚ ノ) ノ

Hứa Dương: (ಥ _ ಥ)

Khi hắn nhìn thấy mục giới tính, Hứa Dương cảm thấy tồi tệ.

Chỉ có ba giới tính của một người, nam, nữ hoặc xen kẽ, không chắc chắn là

cái quái gì? ! ! !

Hứa Dương muốn phun ra mấy chữ, nhưng nghĩ đến vừa rồi hai cái nhiệm vụ bên kia phát ra suýt chút nữa hắn đã xong đời, Hứa Dương cảm thấy có chút sợ hãi.

Hơn nữa hệ thống này có chút không hợp lý, đầu óc cũng không bình thường, tốt hơn không nên trêu chọc nó, đương nhiên nếu là hệ thống có não!

Chống lại mâu thuẫn chửi thề, Hứa Dương tiếp tục xem.

Số thứ tự: 0004

Nghề nghiệp: Không có.

Brain power: 7 [Mức độ phát triển của não bằng mức độ phát triển của não bộ. Mức độ phát triển trí não của người bình thường là khoảng 5%, và mức độ phát triển trí não của siêu thiên tài là 10%.

Nhìn lời giới thiệu cực kỳ đơn giản này, Hứa Dương có chút không nói nên lời, nhưng khóe miệng không khỏi cong lên.

Rốt cuộc, mức sức mạnh não của một người bình thường là 5, nhưng của hắn là 7, chỉ kém ba cấp so với một siêu thiên tài.

Tuy nhiên, Hứa Dương chưa vui được bao lâu thì thấy đằng sau phần giới thiệu này có một bình luận bất ngờ.

[Một người thiểu năng trí tuệ cấp bảy, có gì đáng tự hào! Đồ rác rưởi → _ →

ôi mẹ của ta ... .

(╯ ‵ □ ′) ╯︵┻━┻

Nhìn thấy lời bình luận châm chọc này, Hứa Dương đột nhiên muốn mắng mẹ nó.

Hứa Dương nói rằng cậu ấy cũng đỗ vào Đại học Dương Thành với vị trí thứ 4 thành phố và hạng nhất toàn trường. Nếu cậu ấy bị coi là thiểu năng thì những người sau cậu ấy là gì

?

! "

Hứa Dương hít sâu mấy hơi, cố hết sức bình tĩnh lại, trong lòng thầm cảnh cáo bản thân không nên trong chờ với cái hệ thống củ chuối này.