Chương 75: Thi Thể Bên Trong Tường

"Đông! Đông! Đông!"

Bảy giờ sáng, Hứa Dương bị tiếng gõ cửa đánh thức.

Mở to đôi mắt buồn ngủ, Hứa Dương cố gắng từ trên ghế sa lông ngồi dậy, mở to đôi mắt buồn ngủ, cả người còn ở trạng thái mê man.

Từ hôm kia Hứa Dương đã không ngủ, hai ngày nay, hắn hoặc là ở trong thế giới trò chơi, hoặc là ở thế giới hiện thực đều chạy đến mệt mỏi, hắn thật sự rất mệt mỏi, chỉ ngủ bốn tiếng, liền cảm thấy rất mệt mỏi. .

Tiếng gõ cửa không ngừng, Hứa Dương lắc đầu, từ trên sô pha đứng dậy, đi thẳng ra cửa.

"Chúng ta đến đây."

Mở cửa, quả nhiên là Dương Tuyết Kỳ đứng ở cửa.

"Sao cô lại ở đây?"

Nói xong, Hứa Dương xoay người đi về phía phòng tắm.

Dương Tuyết Kỳ rõ ràng là đã không ngủ cả đêm, quầng thâm xuất hiện và đôi mắt đỏ ngầu rất nhiều, nhưng dù vậy, nàng vẫn rất có tinh thần trong bộ đồng phục cảnh sát.

Mang theo bữa sáng bước vào phòng, đặt bữa sáng lên bàn cà phê rồi bắt đầu xem xét căn phòng.

Khi ánh mắt hắn rơi vào chiếc kính VR trên ghế sô pha, đôi mắt hắn hơi nheo lại.

Cả Hứa Dương và Dương Tuyết Kỳ đều có thói quen nheo mắt khi gặp vấn đề và phát hiện ra vấn đề, và họ không biết rằng mình đã làm theo.

"Đêm qua lại thức khuya sao?" Đi tới bên cửa sổ nhìn phong cảnh bên ngoài, Dương Tuyết Kỳ hỏi.

"Không."

"Không? Vậy tại sao hắn gõ cửa mà không trả lời? ta không nhớ là ngươi có thói quen nằm trên giường."

"Tối qua ta ngủ muộn."

"Ngủ muộn như vậy, làm gì?" Ngươi làm gì? Ngươi lại đi đến 4023? "

"Không."

Đang nói chuyện, Hứa Dương từ phòng tắm đi ra, liếc nhìn bữa sáng trên bàn, sau đó nhìn Dương Tuyết Kỳ đang đứng bên cửa sổ, cau mày hỏi: "Vụ án có tiến triển gì không?"

Dương Tuyết Kỳ không trả lời Hứa Dương nhưng nói: "Ăn sáng, thay quần áo, ta đưa cậu đi học."

Hứa Dương đang chuẩn bị ăn sáng nghe vậy lắc đầu, "Hôm nay em không đi học ." "

Hả?"

Lời này vừa nới ra, Dương Tuyết Kỳ âm thanh trong nháy mắt đề cao 8 độ, hỏi:"Ngươi là sinh viên, ngươi không đến trường vậy ngươi muốn đi đâu? Ngươi mới là sinh viên năm một, đã tùy ý như vậy, ngươi làm cho bạn học suy nghĩ về ngươi như thế nào, đừng tưởng rằng thành tích học tập tốt một tí muốn làm gì thì làm."

Trong ba phút tiếp theo, Hứa Dương đã ăn im lặng ăn sáng, trong khi Dương Tuyết Kỳ bật chế độ oanh tạc, ai không biết cứ tưởng là mẹ con, chị em ruột. Hứa Dương yên lặng nghe, uống một hớp sữa đậu nành, Hứa Dương đột nhiên nói: "Ta biết Phương Vận thi thể ở nơi nào." "Vụ án không cần ngươi tham gia, nhiệm vụ của ngươi là lo mà học cho tốt." Nhưng Dương Tuyết Kỳ đang nói chuyện, đột nhiên dừng lại, im lặng vài giây, và hỏi: "Ngươi vừa nói gì?" Hứa Dương ăn chậm, không ngẩng đầu lên và nói: "Ta biết Thi thể của Phương Vận ở đâu." " Nó ở đâu?" "Nó ở trong phòng 4023. " "Làm sao ngươi biết?" Khi nàng nói điều này, Dương Tuyết Kỳ nhìn Hứa Dương với vẻ dò xét. Hứa Dương chọn cách im lặng. Thấy vậy, Dương Tuyết Kỳ nhìn chằm chằm Hứa Dương một lúc, và không tiếp tục hỏi mà hỏi: "Ngươi có chắc không?" "Chắc chắn!" Hứa Dương nói rất chắc chắn. Dương Tuyết Kỳ nghe vậy, không nói thêm gì nữa, lấy điện thoại di động ra bắt đầu gọi điện.

Sau khi Dương Tuyết Kỳ gọi điện xong, Hứa Dương cũng ăn sáng xong.

"Chúng ta đi xem một chút."

Nói xong, không đợi Dương Tuyết Kỳ phản ứng, Hứa Dương cầm ba lô đi ra khỏi phòng.

Nhìn thấy cảnh này, Dương Tuyết Kỳ do dự như mướn nói gì, nhưng cuối cùng nàng không nói gì.

Hai người lại đến lầu hai.

Đẩy ra khỏi phòng 4023, một mùi máu nhàn nhạt phả vào mặt hắn.

Sau một ngày một đêm, máu trong phòng đã khô, khiến căn phòng vốn sạch sẽ trở nên vô cùng xấu xí và gớm ghiếc.

Hứa Dương không để ý tới những thứ này, trực tiếp đi vào.

"Thi thể ở nơi nào?" Dương Tuyết Kỳ theo nàng đi vào, nhìn quanh một vòng, nhìn Hứa Dương ánh mắt hỏi.

"Không biết."

Dương Tuyết Kỳ: o((⊙﹏⊙))o

Không đợi Dương Tuyết Kỳ nói gì, Hứa Dương đã nói: "Phòng chỉ lớn như vậy thôi, tìm một chút là có thể tìm được." .

Nói xong Hứa Dương, bắt đầu tìm kiếm.

"Nếu như trong phòng có thi thể, người của chúng ta đã sớm tìm được rồi."

Hứa Dương nghe vậy nhún vai, tiếp tục tìm kiếm, không nói gì.

Hứa Dương không có dời ghế sô pha cùng những đồ đạc khác, mà là dừng ở trước vách tường phòng khách, nhìn vết máu đỏ sẫm trên tường, Hứa Dương híp mắt.

"Thi thể ở trong tường?" Dương Tuyết Kỳ hỏi.

"Mở ra xem." Hứa Dương tùy ý nói.

"Nếu không? Ngươi trả tiền cho sự tổn thất?" Dương Tuyết Kỳ tức giận nói.

"Ta không có tiền!" Hứa Dương tự nhiên nói.

Dương Tuyết Kỳ bị Hứa Dương chọc tức như vậy, nhưng Hứa Dương không quan tâm chút nào, hắn ta đầu tiên đưa tay vuốt ve bức tường một lúc, sau đó quay đầu nhìn những bức tường khác, cau mày.

Sau đó, hắn đi thẳng vào phòng ngủ, xoa và gõ vào lòng bàn tay một lần nữa.

"Hả?"

Hứa Dương gõ vách tường bên cạnh giường, hừ nhẹ một tiếng.

"Tìm được gì chưa?" Dương Tuyết Kỳ vội vàng hỏi.

Đối với lời nói của Hứa Dương, Dương Tuyết Kỳ thực sự không tin tưởng, nhưng khi nàng nhìn thấy phản ứng của Hứa Dương, đôi mắt nàng sáng lên.

Hứa Dương không để ý đến Dương Tuyết Kỳ, quay người nhìn xung quanh rồi bước ra khỏi phòng ngủ, từ một góc nào đó lấy ra một cây búa.

Hắn ta bước vào phòng ngủ với một cái búa và đập nó vào tường.

Lúc này, Dương Tuyết Kỳ cũng thấy bức tường này có gì đó không ổn.

Cách bài trí của các tòa nhà đơn nguyên trong Khu dân cư Bình Minh giống nhau, mỗi tòa nhà có sáu tầng, mỗi tầng bảy phòng, diện tích mỗi phòng tương đương nhau nhưng phòng ngủ ở phòng 4023 nhỏ hơn nhiều, người sống ở đây vẫn có thể nhìn thấy nó.

Lúc này, bức tường mà Hứa Dương đang đập còn dày hơn nhiều so với những bức tường trong những căn phòng khác.

Quả nhiên, dưới sức nện của Hứa Dương, vô số viên gạch rơi xuống, sau đó xuất hiện một khe hở, một mùi hôi thối lập tức tỏa ra, tràn ngập cả căn phòng, Dương Tuyết Kỳ theo bản năng che mũi lại, lông mày cau lại.

Nhìn thấy khe hở xuất hiện, Hứa Dương đập thêm mấy lần, sau đó dừng lại.

Trong khe hở xuất hiện một túi ni lông lớn, mùi hôi thối bốc ra nghi ngút.

Nhìn thấy cảnh này, bất kể là Hứa Dương hay Dương Tuyết Kỳ, đồng tử đều vô thức co rút lại, hai mắt híp lại.

"Đừng đập nữa, chờ hỗ trợ."

Bị cảnh cáo, Dương Tuyết Kỳ lấy điện thoại di động ra gọi điện, giục cảnh sát mauu chóng tới, mà Hứa Dương đứng bên tường, nhìn bức tường không hoàn thiện, ánh mắt lấp lóe, không biết là dang nghĩ thứ gì.