Chương 19: Đội Ngũ Năm Người (1)

Thời gian tận thế luôn khiến người ta cảm thấy trôi qua rất nhanh, một nhóm năm người kéo lê thân thể mệt mỏi, chậm rãi lên đường hướng về nơi cư trú mà họ đã thấy trước đó.

Người đi phía trước mở đường là một người đàn ông có vóc dáng thấp bé, mày trộm mắt chuột.

"Mã Tư, anh xác định không còn ngã rẻ nào nữa sao?"

"Không có, khẳng định chỉ có con đường này, tôi nhớ rõ bản đồ lúc trước mà."

Mã Tư, cũng chính là người đàn ông mày trộm mắt chuột, tên thật của hắn là Lý Mã Tư, trước đó từng làm hướng dẫn viên du lịch tại một công ty du lịch, trí nhớ tương đối không tệ, đây cũng là lý do khiến hắn có thể khẳng định mình không có lạc đường, không có ngã rẽ.

"Thời tiết chết tiệt này! Trò chơi chết tiệt! Ngày tận thế chết tiệt! Mệt chết người!"

"Đúng vậy, đáng chết! Đi không nổi nữa. . ."

Hai chị em Long Diễm và Long Na dìu nhau đi tới, nghiến răng nghiến lợi mắng chửi.

"Được rồi, tiết kiệm một chút sức lực đi! Bằng không đợi lát nữa sẽ không còn sức, đêm nay lại phải ở ngoài vùng hoang dã."

Tạ Văn Kiều nghiêm khắc quát hai người, không để cho bọn họ nói ra mấy lời làm người khác chán nản.

Nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Tạ Văn Kiều, hai người nhìn nhau một cái, âm thầm bĩu môi, trong lòng có chút không phục nhưng cũng không dám cãi lại.

Lý Văn Đào đi ở cuối cùng cũng không nói gì, chỉ biết vùi đầu đi tới, hắn giờ chỉ muốn nhanh chóng tìm được một điểm dừng chân, về phần người khác có như thế nào cũng không liên quan đến hắn.

Ngoại trừ hai chị em Long Diễm và Long Na, những người khác vốn chỉ là thành viên tạm thời, bởi vì có chung một mục tiêu nên mới hành động cùng nhau, nếu nói tới việc tin tưởng nhau, cũng không có khả năng.

"Anh Tạ, anh còn nước không?"

Long Na ôm cánh tay Tạ Văn Kiều, làm nũng nói.

"Không có, đêm qua đã uống hết." Tuy rằng rất hưởng thụ sự nững nịu của Long Na, nhưng vừa nói đến nước, Tạ Văn Kiều lập tức tỉnh táo lại, rút ra cánh tay và cự tuyệt.

Mấy người bọn họ không được may mắn lắm, dọc theo đường đi cũng không gặp được nguồn nước, tuy rằng trên đường có gặp được quả dại có thể giải khát, nhưng cũng không thoải mái bằng việc uống nước.

Tuy rằng hắn vẫn còn mấy ống tre nước, thế nhưng không đến mức vạn bất đắc dĩ, hắn không muốn dùng tới.

"Em gái Na, anh Mã ta có nước a! Gọi một tiếng anh trai, anh đây sẽ cho em.

Lý Mã Tư đi ở phía trước nghe được tiếng nũng nịu này, liền xoay người lại nháy mắt.

"Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga."

Long Diễm cười khẽ nói ra miệng, lời của cô khiến cho sắc mặt những người khác khẽ biến, Lý Mã Tư càng trầm mặt lại, ánh mắt âm trầm nhìn cô.

"Không nghe được sao? Tôi không cần nước của anh."

Giọng điều của Long Na đầy kiêu ngạo, từ chối một cách dứt khoát. Chị em hai người căn bản không quan tâm sẽ đắc tội người khác, loại người như Lý Mã Tư này vừa nhìn đã biết là không có tiền đồ.

Nhìn cái gương mặt như trộm cướp của Lý Mã Tư, cô liền cảm giác buồn nôn, cô ngại bẩn.

Loại người này, trước ngày tận thế, cô nhìn cũng không thèm nhìn, cũng hiện tại còn có chút tác dụng, bằng không cô đã xoay người rời đi.

"Đúng là không biết xấu hổ mà!"

Bị ánh mắt khinh thị như nhìn đồ bẩn của Long Na kia chọc giận, nhưng ngẫm lại bối cảnh hai chị em nhà họ Long này, Lý Mã Tư lại đè nén lửa giận sinh sôi xuống.

Chờ hai người các cô rớt đài, để xem lão tử có gϊếŧ các cô hay không? Lý Mã Tư độc ác nghĩ.

Chú ý tới ánh mắt âm ngoan của Lý Mã Tư, Lý Văn Đào có lòng muốn nhắc nhở hai chị em bọn họ, nhưng nhìn bộ dáng hai người không thèm để ý chút nào, lời nói đến bên miệng lại nuốt xuống.

Tạ Văn Kiều nhíu mày, hắn cũng không mở miệng nói gì thêm nữa. Hiện tại hắn chỉ hy vọng hôm nay có thể tìm đến được nơi cư trú.

———