Chương 16

Chương 16: Mấu chốt.

Phó Chỉ vào khách sạn, đặt một phòng ở bàn lễ tân.

Lúc đặt phòng, ánh mắt của lễ tân vẫn luôn nhìn cô, hoài nghi trong ánh mắt rất rõ ràng.

Cô lười giải thích, huống chi còn là giải thích với người không quan trọng, thầm nghĩ nhanh chóng đi tắm rửa cái đã, đổi một bộ quần áo sạch sẽ.

Đặt phòng xong, lễ tân đưa cho cô thẻ phòng.

Phó Chỉ thanh toán tiền, nhận thẻ phòng rồi đi về phía thang máy.

Đại sảnh lầu một của khách sạn có đặt hai chiếc sô pha để khách nghỉ ngơi, tầm mắt cô liếc thấy hình như có người đang ngồi trên sô pha, sườn mặt còn hơi quen thuộc.

Có hơi giống với...

Cô hậu tri hậu giác ngẩng đầu nhìn qua, vừa vặn va trúng ánh mắt người nọ cũng đang nhìn mình.

Bốn mắt nhìn nhau.

Phó Chi thấy rõ mặt hắn ta, vẫn là hình dáng quen thuộc trong trí nhớ, nhưng hình như sắc lạnh hơn nhiều so với ngày thường.

Thẩm Tứ Niên thấy bước chân cô cứng tại chỗ, nhấc tay vẫy cô, “Lại đây.”

Tim cô đập như nổi trống, cầm thẻ phòng từng bước một thong thả đến gần.

Thẳng đến khi đến trước mặt hắn ta, người đàn ông đứng dậy, nhưng không nói gì cả, cũng không hỏi cô tại sao lại chật vật đến vậy, chỉ lôi tay cô cùng vào thang máy.

Trong lúc thang máy đi lên, Thẩm Tứ Niên vẫn yên lặng không nói lời nào.

Phó Chỉ đứng cạnh người hắn ta đến cử động cũng không dám, cảm giác như quanh thân hắn ta đang tỏa ra khí lạnh lạnh lẽo, đến cả không khi xung quanh cũng sắp đông lại.

Cô không biết hắn ta có thấy cô đứng chung với Cố Bỉnh Quyền khi nãy không, nếu thấy được...

Thẩm Tứ Niên sợ là sẽ không dễ gì tha cho cô.

Hắn ta luôn ghét nhất là bị người khác đυ.ng vào điểm mấu chốt của mình, huống chi trước đây còn đã xác định rõ cảnh cáo cô, muốn cô cách xa Cố Bỉnh Quyền ra.

Phó Chỉ càng nghĩ càng thấy sợ hãi, khiến hai chân nhịn không được mà run lên.

Cô hít sâu, cố lấy dũng khí ngẩng dầu nhìn hắn ta, nhẹ giọng hỏi: “Tứ Niên, anh... không phải anh đi Vân Thành rồi sao, sao lại ở đây?”

“Ngày mốt mới đi.” Con ngươi Thẩm Tứ Niên nhìn thẳng vào con số đang không ngừng nhảy lên, “Qua bên đây có chút việc, tìm đại một khách sạn nào đó nghỉ một đêm.”

Phó Chỉ còn muốn hỏi hắn ta vừa rồi có nhìn thấy gì không, nhưng cô không dám.

Vậy thì không phải giấu đầu lòi đuôi sao?

Thang máy dừng lại rồi, hai người lần lượt đi ra.

Cô cầm thẻ phòng mở cửa, nghiêng người bảo Thẩm Tứ Niên đi vào trước.

Sắc mặt của người đàn ông không khác gì lúc đầu, hắn ta đi vào rồi ngồi xuống chiếc sô pha, nhấc tay xoa đôi mắt mệt mỏi, “Đi tắm đi.”

“Được...”

Nhìn dáng vẻ hắn ta như thế, đêm nay cô đừng mong được yên ổn.

Phó Chỉ bỏ thẻ phòng xuống, lo sợ bất an mà đi vào phòng tắm, mở vòi hoa sen đến mức lớn nhất, tắm mấy lần sữa tắm mới xem như là rửa được mùi xăng trên người.

Gặp Thẩm Tứ Niên ở trong khách sạn là chuyện ngoài dự liệu, cô cũng không lo mua quần áo, sau khi tắm rửa xong thì đơn giản quấn khăn tắm rồi bước ra.

Thẩm Tứ Niên ngồi trên sô pha, giữa ngón tay cầm một điếu thuốc đã châm.

Trên gạt tàn còn có vài mẩu tro thuốc lá, hẳn là từ sau khi cô vào phòng tắm đã bắt đầu hút.

Phó Chỉ đi đến bên người hắn ta ngồi xuống, nín chặt hơi thở như đứng đống lửa, như ngồi đống than, “Anh có tắm không?”

Thẩm Tứ Niên như đang nghĩ gì đó, nghĩ đến hơi thất thần, nghe được giọng cô mới quay đầu.

Hắn ta vẫn không nói gì.

Chỉ không chớp mắt mà nhìn ánh mắt cô.

Phó Chi cảm giác bị hắn ta nhìn đến độ tim đập sắp ngừng rồi, cô thật sự không chịu được ánh mắt như vậy của hắn ta, vừa há miệng định nói chuyện, đã thấy hắn ta đột nhiên nhấc tay lên, hung hăng nắm chặt cằm mình.