Chương 9

Chương 9: Tình cờ gặp.

Vụ Ẩn là clubhouse phồn hoa nhất trung tâm Nam Thành, khu vực tấc đất tấc vàng, tiêu phí trong đó lại cao ngất ngưởng.

Khi Thẩm Tứ Niên đi xã giao thường đi đến nơi này, Phó Chỉ cũng từng đi cùng rất nhiều lần.

Cô nghĩ hôm nay bản thân cũng không có việc gì làm, đồng ý, “Cậu gọi đi, khó lắm mới về được, đương nhiên phải cho cậu thể diện rồi.”

Tần Giai Giai mở WeChat ra, soạn một tin nhắn gửi đến nhóm chat của hội chị em.

Về đến nhà để lại đồ đạc ở đó, Phó Chỉ lại lái xe đi cùng cô đến Vụ Ẩn.

Mới dừng xe lại trước cửa, điện thoại lại vang lên.

Cô lấy điện thoại từ trong túi ra nhìn, là điện thoại của Thẩm Tứ Niên.

“Cậu vào trước đi.” Phó Chỉ nhìn Tần Giai Giai đang dừng chân trước mặt nói, “Mình nhận điện thoại.”

“Điện thoại của ai thế? Cục trưởng Thẩm à?”

“Ừm.”

Hai người gọi điện thoại, không chắc có chuyện gì riêng tư hay không, Tần Giai Giai ở lại cũng không hợp lẽ, không chờ cô nữa, một mình đi vào trước.

Thật ra cũng không có gì, chỉ là Thẩm Tứ Niên muốn đến vùng khác vài ngày, có lòng gọi điện thoại báo cho cô biết một tiếng.

Phó Chỉ chỉ hỏi hắn ta muốn đi đâu.

Đối phương yên lặng vài giây, mới nhạt nhẽo trả lời: “Vân Thành.”

Hắn ta với vợ ở riêng ở hai nơi khác nhau, vợ hắn ta sống ở Vân Thành.

Phó Chỉ siết chặt điện thoại, cảm giác tim mình cũng căng chặt lên.

Nhưng cô thức thời không hỏi thêm gì nữa, chỉ cố nén cảm giác chua chát trong lòng mà dặn dò: “Trên đường chú ý an toàn.”

Thẩm Tứ Niên khàn giọng nói tiếng “Được.”, sau đó thì cúp máy.

Phó Chỉ thu điện thoại lại nhìn về phía trước, lại chẳng biết tại sao cảm giác hốc mắt có hơi cay cay.

Cô biết, Thẩm Tứ Niên phải tìm vợ hắn ta.

Tuy là hắn ta không nói rõ.

Phó Chỉ hít sâu, giấu đi cảm giác xốc nổi trong nội tâm, nâng bước bước vào trong.

Mặt tiền của Vụ Ẩn được trang hoàng theo kiểu trung quốc phục cổ, nhìn bên ngoài có có vẻ không nổi bật bằng những club đêm khác, lại có vẻ rất thanh lịch.

Cô vào cửa sau đi về hướng thang máy, dọc đường đi cũng gặp thoáng qua không ít đàn ông khí chất phi phàm, có thể tiêu phí ở nơi này không phú tức quý, tuyệt đối không phải người tầm thường.

Đương nhiên, nơi có người quyền quý ắt cũng không ít được mỹ nhân.

Sự hấp dẫn của tiền tại và quyền thế không bao giờ hết hạn, cho dù những mỹ nhân kia biết đó là cái hố lửa, nhưng thủy chung tre già măng mọc luôn thi nhau tiến vào trong.

Phó Chỉ đi vào thang máy, sau khi quẹt thẻ thì nhấn phím lên lầu bảy.

Hành lang rất dài, bởi vì đốt hương nhiều năm nên hương khí lượn lờ, hai bên sườn có hai chiếc cửa sổ sát đất rất lớn, cúi đầu có thể nhìn thấy cảnh tượng phồn vinh của Nam Thành.

Cô cưỡi ngựa xem hoa đi về phía trước, khi đi ngang qua một gian phòng VIP, thấy cửa phòng khép hờ, có ánh đèn bên trong ánh xuống.

Nương vào một tia sáng mỏng manh của ngọn đèn, Phó Chỉ nhìn thấy bên trong cho một bóng dáng cao lớn.

Người đàn ông cao hơn một mét tám, đang đứng trước trước cửa sổ sát đất trong phòng gọi điện thoại, thân mình hắn hơi nghiêng, quan sát cảnh phồn hoa dưới lầu.

Bởi vì đưa lưng về phía cô, nên cô cũng không nhìn thấy mặt hắn, chỉ nhìn thấy một thân tây trang màu đen mà hắn mặc, ngón tay thon dài đang cầm lấy điện thoại, cổ tay phiếm ánh sáng trắng lạnh.

Có điều, tuy rằng chỉ là một bóng dáng, Phó Chỉ cũng không phủ nhận được cảm giác đẹp đẽ quý giá trên người hắn.

Cũng đúng.

Có thể bao được một phòng ở Vụ Ẩn, nhất định không phải nhân vật tầm thường.

Cô nhìn đến mê mẩn, dừng chân đã lâu cũng không muốn đi tiếp.

Người đàn ông hình như cũng đã cảm nhận được ánh mắt phía sau, tâm cảnh giác cũng theo đó mà tự nhiên xuất hiện, phản xạ có điều kiện xoay ngoài ra sau.

Phó Chỉ không kịp tránh đi, hai mắt hoảng hốt vừa hay đυ.ng phải ánh mắt sắc bén của hắn.