Chương 4: "Revival"

Diệp Sở Noãn mơ màng cùng nước mắt thϊếp đi trên sofa cả đêm tới sáng thì bị ánh nắng bên ngoài đánh thức, cô ngồi dậy vỗ vỗ đầu đau nhức, lại vậy nữa rồi chỉ cần ngủ không được là cô sẽ bị đau đầu, bác sĩ cũng nói cái này như bẩm sinh vậy không trị được vì thế luôn căn dặn cô ngủ sớm và ngủ đủ.

Diệp Sở Noãn đứng dậy nhìn ra bên ngoài ánh mắt chạm phải vóc dáng cao lớn từ đài phun nước tiến vào, anh ra ngoài cả đêm bây giờ mới trở về sao? Thở dài một hơi rồi quay người đi tới phòng thay đồ lấy sẵn áo sơ mi cùng với âu phục, cà vạt, kẹp cà vạt, một đôi khuy cài áo màu vàng kim hoạ tiết con chim ưng để sẵn lên kệ. Hôm nào cô cũng làm những việc như vậy vì ở đây quá rộng lớn cũng chẳng có gì để cô khuây khỏa cũng không muốn ra ngoài.

Vừa bước ra thì chạm phải Lãnh Ngụy Thần đang ở khúc cua cầu thang, có lẽ anh định tới thư phòng cô cất giọng: "Anh về rồi à?"

Không có tiếng trả lời chỉ có tiếng dép trong nhà kêu khẽ trên sàn, bóng lưng anh dần biến mất phía sau cánh cửa gỗ to lớn.

Vẫn là cố gắng làm cho tốt bổn phận của mình, dốc sức đền tội bước từng bước trên bậc thang dài rộng bóng loáng xa hoa.

Sau khi ăn sáng xong, Diệp Sở Noãn định đi tới phòng luyện tập ở công ty nhưng vừa thay đồ bước ra cửa quản gia Hứa đã đứng ở ngoài cửa cung kính cúi người: "Phu nhân muốn ra ngoài sao?"

"Ừ, tới công ty" Diệp Sở Noãn gật đầu định cất bước đi tiếp lại nghe quản gia Hứa nói.

"Phu nhân! Người muốn ra ngoài e là phải hỏi qua ông chủ trước!"

Diệp Sở Noãn khựng người, muốn ra ngoài cũng phải xin phép sao?

"Nếu phu nhân muốn đi, tôi sẽ đi báo lại cho ông chủ giúp" Quản gia Hứa lại nói, cá nhân ông thấy cô gái này không hề có tội, người có tội chỉ là một mình Diệp Kình, chẳng qua là ông chủ lạnh lùng tàn nhẫn muốn diệt sạch toàn bộ không chừa một ngọn cỏ.



"Thôi không cần đâu" Diệp Sở Noãn quay người trở lại trong nhà, cô có thể luyện lại sau vậy.

Trở về phòng cô cảm thấy sống cuộc sống gò bó như vậy thật không dễ dàng ấy vậy mà cô có thể chịu đựng một tháng trời. Nghĩ đi nghĩ lại đều cảm thấy không được liền ôm một sấp giấy mỏng ra ngoài hành lang đi loanh quanh tìm kiếm hình như trước đó cô có thấy qua một phòng nhạc thì phải cũng không biết có phải nhìn lầm không, trong đó hẳn là có Dương Cầm nhỉ?

"A! Đây rồi!" Đứng trước cánh cửa gỗ phẳng phiu ở tầng 3 to lớn trước mắt cô ngước lên nhìn thấy hai chữ Phòng nhạc to đùng trên cửa thì đẩy cửa bước vào.

Đây là một căn phòng bé bằng nửa phòng ngủ nhưng cũng vô cùng rộng lớn, có một cửa sổ lớn phía xa, giữa phòng là một cây đàn Dương Cầm lớn màu đen sáng bóng, trước mặt đàn ở trên tường là một bức ảnh lớn được che lại bằng vải trắng. Cả căn phòng này cái gì cũng màu trắng ngoại trừ cây đàn. Ghi hai chữ Phòng nhạc nhưng bên trong ngoài Piano và tấm ảnh thì không có thứ gì khác. Thật trống rỗng.

Diệp Sở Noãn không nghĩ nhiều đi tới cạnh cây đàn ngồi xuống ở đây rất sạch sẽ từng phím đàn đều không dính một hạt bụi nào chắc chắn hôm nào cũng được lau chùi.

Đặt sấp giấy lên đàn, bàn tay khởi động một chút rồi nhẹ nhàng nhấn phím, khúc cô đang đàn là khúc ngày mai sẽ biểu diễn có tên "Revival" có nghĩa là hồi sức, bàn tay lướt nhanh rồi lại chậm trên phím đàn, âm thanh nhẹ nhàng trầm lắng rồi lại tưng bừng không có lời nhưng cũng đủ để người nghe tự tạo ra một thế giới riêng trong bản nhạc, từng nốt nhạc như chạm vào trí não của người nghe. Nghe nhạc không lời là một kiểu thư giãn vô cùng tốt, không cần mấp máy hát theo lời cũng giúp đầu óc khuây khỏa sau bao mệt mỏi.

Đàn xong một khúc Diệp Sở Noãn cảm thấy đã khá hơn nhiều nếu cô biết căn phòng này sớm hơn thì tốt nhỉ.

Nghỉ ngơi một lát Diệp Sở Noãn cầm lấy sấp giấy kẹp vào giá đỡ nhìn qua một hồi rồi đôi tay lại bắt đầu lướt trên phím đàn, đây là khúc đàn cô mới sáng tác ra trong một tháng này, mới chỉ là một nửa nhưng cũng muốn đánh thử.

Khúc nhạc này cũng có âm thanh như khúc vừa rồi nhưng nghe lại vô cùng nặng nề không có cảm giác của sự thư thái nữa mà là cảm giác của sự đau khổ tuyệt vọng, âm thanh nghe chói tai nhưng vô cùng hay, nó như đưa con người vào nơi tận cùng của thế giới, so với bản tràn đầy năng lượng kia thì bản này lại khiến con người ta tuyệt vọng, não nề chìm trong bóng tối.

Từng âm thanh như dìm con người xuống tận đáy của sự sống, như giam cầm một linh hồn thuần khiết khiến nó không thể tìm ra được lối thoát. Dù mới chỉ là một nửa khúc phần còn lại vẫn chưa được viết xong.



Đàn xong một hồi Diệp Sở Noãn cảm thấy tay mình có gì đó rớt vào nước sao? Đưa tay sờ lên mặt mới biết hoá ra khi đàn khúc này cô đã khóc, khóc vì khúc nhạc hay kh bịóc vì chính bản thân mình. Khúc này cô sẽ cố gắng hoàn thành sớm vậy.

Lúc này cô vẫn chưa hay biết có một ánh mắt đang theo dõi khi cô đàn khúc vừa rồi, là Lãnh Ngụy Thần, anh nghe có tiếng động trong phòng nhạc nên đi tới xem, ngay lúc nhìn thấy Diệp Sở Noãn đang ngồi trên đàn của mình đàn từng phím một anh vô cùng tức giận nhưng khi định bước vào đuổi cô ra ngoài thì bản nhạc đó làm bước chân anh dừng lại, chẳng biết sao lại lẳng lặng đứng nghe tới khi nó dừng lại.

Lúc này Lãnh Ngụy Thần mới tỉnh dậy từ khúc nhạc đó, từ lâu đã biết rằng cô là nghệ nhân Piano có tiếng lại không nghĩ tới nó có thể xâm nhập thần trí con người một cách như vậy.

"Anh ở đó nãy giờ sao?" Diệp Sở Noãn giật thót khi thấy Lãnh Ngụy Thần biểu cảm phức tạp đứng ở cửa.

"Ai cho phép cô vào đây?" Giọng anh lạnh lùng mà tuyệt tình giống băng tuyết mùa đông.

"Em...em thấy nên muốn luyện một chút..." Ít nhiều Diệp Sở Noãn cũng cảm thấy run sợ khi đứng trước anh.

"Đây không phải là nơi cô nên vào! Đừng có bén mảng tới đây làm ô uế nơi này! Cút!" Anh lạnh giọng chỉ ra cửa, vô cùng tức giận nơi này anh dùng để đàn cho ba mẹ nghe vậy mà cô ta lại dám vào đây đàn thứ nhạc tồi tệ ấy cho ba mẹ anh nghe.

Hốc mắt Diệp Sở Noãn đỏ lên, cô không nghĩ lại nổi giận chỉ vì một cây đàn, là cô quá tùy tiện đυ.ng vào đồ của người khác mà không được sự cho phép của anh: "Em xin lỗi..."

"Cút!" Lãnh Ngụy Thần gầm lên.

Diệp Sở Noãn giật mình vội vàng lau nước mắt đi nhanh ra ngoài. Vừa ra tới cửa cô đột nhiên cảm thấy trước mắt tối sầm lại sau đó thì không biết gì nữa.