Chương 27

Phong Lạc Ngôn không nhìn Tiêu Hoa lấy một cái, bản thân quay qua cô, bình tĩnh uống một ngụm trà. Anh dùng ngón trỏ ra hiệu, không bao lâu Triết Nam liền đặt một tờ giấy màu đỏ lên trước mặt Tiêu Minh Sơn.

Tiêu Minh Sơn liếc qua vợ mình sau đó cầm tờ giấy lên. Vừa nhìn liền phát hiện đó là một tờ ”chứng nhận quyền sở hữu nhà đất”. Tiêu Minh Sơn bất ngờ tới há hốc, nhìn Phong Lạc Ngôn hỏi: “ Ngôn gia, đây là ? ”

“ Ông có thể trực xem bên trong ” Anh vẫn yên lặng, Triết Nam ở phía sau liền tiếp lời.

Tiêu Minh Sơn nhìn kĩ tờ giấy trên tay, là giấy tờ một mảnh đất mà ông muốn mua từ lâu, giá trị có thể đếm bằng mười mấy số không. Tú Anh nhìn thấy cũng lác cả mắt, mảnh đất này trước đây Tiêu Minh Sơn từng đề cập với bà, nhưng một số tiền như vậy bà ta vẫn không dám bỏ ra.

" Vội vàng tới đây không chuẩn bị gì, một chút lễ vật nhỏ, chủ tịch Tiêu thích là được " Tách trrà trên tay va vào bàn, âm thanh không quá chói tay.

Tiêu Nhiên ở bên cạnh liền không biết nói gì. Một mảnh đất giá trên trời qua mắt anh liền trở thành một món quà nhỏ rồi. Có lẽ việc mua một mảnh đất đối với anh cũng giống như việc cô ăn một cái bánh, chỉ cần thích liền mua.

" Phong Lạc Ngôn, đây chính là quà lại mặt của anh sao ? " Tiêu Nhiên kéo vạt áo Phong Lạc Ngôn, thì thầm vào tai anh.

" Nếu em thích, ngày mai anh sẽ mua cho em vài mảnh " Cô biết anh có ý trêu chọc mình liền im lặng.

" Ngôn gia thực sự cảm ơn món quà của ngài " Tú Anh ở đối diện thấy chồng mình thích thú tới quên cả nói chuyện liền ngượng ngịu chuyển chủ đề: " Bữa tối đã chuẩn bị xong rồi, chúng ta vừa ăn cơm vừa nói chuyện có được không ? "

Sau khi tất cả mọi người đã đi, Tú Anh kéo Tiêu Hoa qua một bên, thì thầm to nhỏ.

" Mẹ, không ngờ Phong Lạc Ngôn không phải một lão già mà lại còn trẻ trung như vậy " Tiêu Hoa bấu chặt vạt áo, tức tối nói.

" Tiêu Nhiên được gả cho hắn nhất định không có lợi ích gì cho mẹ con mình. Nếu như nó dựa vào Phong Lạc Ngôn lên mặt hống hách, mẹ và con cũng không dám đối đầu với Phong Lạc Ngôn "

Tiêu Hoa nghe xong lời Tú Anh càng thêm lo sợ. Lại nghĩ đến cảnh bản thân mới là người được gả cho anh, bỏ qua cơ hội được "chuột sa hũ gạo" lần này quả thật không thoải mái gì: " Con nhất định sẽ nghĩ ra cách, con mới là người nên được gả cho Phong Lạc Ngôn "

Trên bàn ăn thịnh soạn, Tiêu Hoa lại bưng ra một bát canh riêng đặt tới trước mặt anh, ra vẻ dịu dàng cười một cái. Tú Anh ngay lập tức nói giúp con mình: " Ngôn gia, đây là Tiêu Hoa đích thân nấu cho ngài,ngài mau nếm thử đi "



Tiêu Nhiên bị coi như người vô hình trên bàn ăn, lén nhìn anh một cái liền phát hiện ra anh vốn dĩ không hề thay đổi biểu cảm một chút nào.

Cô hơi nghi ngờ có phải anh gặp vấn đề gì không. Ngồi đối diện với người em xinh đẹp đang cố tỏ ra quyến rũ của cô mà một nụ cười hay một cái nhíu mày cũng không có.

Tú Anh và Tiêu Hoa nhìn nhau một cái đầy ẩn ý. Tú Anh đột nhiên quay qua cô, giọng nói chưa bao giờ ngọt ngào như lúc này: " Tiêu Nhiên, hay là hôm nay con và Ngôn gia ngủ lại đây đi. Dù sao bố mẹ cũng rất nhớ con "

Tiêu Nhiên chưa từng thấy Tú Anh ngọt ngào như vậy, cô còn chưa kịp đáp Tú Anh đã thay cô quyết định: " Nếu con không trả lời tức là đồng ý rồi, để mẹ sai người dọn dẹp lại phòng cho con nhé "

Không phải chứ ? Bà ta cứ như vậy thay cô quyết định rồi sao ?

Tiêu Nhiên cảm thấy phía Phong Lạc Ngôn sẽ không dễ nói chuyện. Cô ghé lại tai anh thì thầm: " Chuyện này...Nếu như anh không muốn cũng có thể trở về.."

Cô chưa kịp nói hết, anh lại lên tiếng: " Em quyết định là được, anh nghe theo em "

Không bao lâu sau, Triết Nam vừa nghe một cú điện thoại liền ra ngoài mất. Cuối cùng vì không chịu được cảnh tượng em gái đang cố tỏ ra quyến rũ của mình. Sau khi nói với anh một tiếng, cô liền ra ngoài đi tìm dì Trương.

Cô gặp dì đang làm một số việc nặng, tuổi tác dì cũng không còn ít, chỉ cần làm một chút việc liền cảm thấy rất mệt. Vì vậy cô không đành lòng liền giúp dì làm. Dì dặn cô rất nhiều chuyện liên quan đến cuộc sống hằng ngày. Nào là nhớ ăn cơm đầy đủ, khi lạnh nhớ mặc ấm, không được bỏ bữa. Từng chữ từng chữ mà dì nói đều khiến cô cảm động. Dì vẫn luôn như vậy, giống như là mẹ của cô, tới việc cô ăn cơm cũng sợ cô ăn không no, mặc cũng sợ không đủ ấm.

______

Trong lúc cô rời khỏi bàn ăn, thấy Phong Lạc Ngôn hơi mệt mỏi.Tiêu Hoa lại mở lời muốn dẫn anh lên phòng nghỉ ngơi trước. Tiêu Hoa tiến lại gần Phong Lạc Ngôn, lả lướt nói: "Ngôn gia, hay là tôi dẫn anh lên phòng của chị Nhiên nghỉ ngơi trước. Có lẽ chị ấy ra ngoài một lúc nữa mới trở về, để ngài phải đợi như vậy thật là không hợp lễ "

Tiêu Hoa dẫn anh đến trước cửa phòng của Tiêu Nhiên, tỏ ra vui vẻ nói: " Ngôn gia, đây là phòng của chị Nhiên "

Phong Lạc Ngôn nhếch môi, không hề thay đổi biểu cảm: " Làm phiền Tiêu tiểu thư rồi "

Tiêu Hoa lại đáp: " Vậy nếu không có chuyện gì quan trọng, tôi về phòng trước vậy "