Chương 37: “ Nếu anh thực sự chết, em sẽ cầm súng tự vẫn ”

Vừa sau truyền tới âm thanh chói tai, Tiêu Nhiên hoảng hốt bịt tai lại, bó gối ngồi trên xe.

“ Âm thanh gì vậy ? ” Cô quay đầu lại nhìn, một chiếc xe mười sáu chỗ đuổi theo sát phía sau, có người cầm súng bắn về phía xe, âm thanh nặng nề như xé rách sự im ắng của con đường vắng, xé rách cả tâm can tĩnh lặng của cô.

Người đàn ông bên cạnh bình tĩnh luồn lách trên cung đường, cố gắng tránh đi từng viên đạn của đám người phía sau. Đôi mắt gợn lên một đợt sóng, nhưng vốn dĩ không hề sợ hãi: “ Họ đến lấy mạng tôi ”

Tiêu Nhiên ngửng đầu nhìn, chỉ thấy đôi mắt khô khốc của anh nhìn về phía trước, tay còn lại từ thắt lưng lấy ra một cây súng cầm trên tay.

Cô biết trong tình cảnh thế này, cho dù anh cầm súng trong tay cũng khó bắn được. Chỉ sợ súng chưa kịp bắn, anh và cô sớm đã chết vì tai nạn xe.

“ Phong Lạc Ngôn ”Cô bám chặt lấy ghế xe, chỉ nghe thấy tiếng nói run rẩy của người phụ nữ. Một cô gái hơn hai mươi tuổi như cô, lần đầu chứng kiến một màn mưa gió tanh tưởi thế này, khó tránh sợ hãi. Nhưng cô không thấy chút sợ hãi trong đáy mắt Phong Lạc Ngôn. Thì ra đây là cuộc sống thực sự của anh, nơi anh muốn cô bước vào ?

Khoé môi người đàn ông khẽ nhếch lên, âm thanh phát ra đã nhuốm đầy sự âm lãnh: “ Đừng sợ, nếu anh thực sự chết, em hãy đầu hàng bọn chúng. Người bọn chúng muốn gϊếŧ là anh, cùng lắm em lấy tất cả đồ trên người anh đưa cho chúng là được ”

Cô lườm anh một cái, gắt gao nói: “ Trong hoàn cảnh này anh vẫn có thể đùa được sao ? ”

“ Anh chưa từng nói đùa ” Ý tứ của anh, cô chưa hề nắm bắt được, trước sau đều là vậy, có thể sau này cũng vẫn là vậy.

Cô hít sâu một cái, một lát mới đáp lại: “ Nếu anh thực sự chết, em sẽ cầm súng tự vẫn ” Cô chỉ đơn giản nghĩ, trong hoàn cảnh thế này cô không muốn bản thân phải chịu ô nhục. Nếu anh chết, cô sẽ chọn tự vẫn.

Phong Lạc Ngôn nhếch môi, chút gợn sóng trong đáy mắt lập tức biến mất. Chiếc xe phía sau vượt lên đi bên cạnh, phút chốc liền nghe thấy âm thanh kính xe bị vỡ. Mảnh kính bay tứ tung, có mảnh cắm vào cánh tay Tiêu Nhiên.

Cô ngồi bó gối, hai tay bịt tai mình, bên tai chỉ nghe thấy tiếng đấu súng qua lại đinh tai nhức óc, màng nhĩ giống như bị xuyên thủng. Bên tai truyền đến tiếng thắng xe, chiếc xe mười sáu chỗ bị anh bắn nổ lốp, lao thẳng xuống đáy vực. Đuổi bắt cùng bọn họ một hồi, anh và cô đã ra khỏi trung tâm thành phố, tới vùng ngoại ô.



Cô ngẩng đầu quay qua nhìn anh, cánh tay trái của anh đang chảy máu, vệt máu rơi xuống cả bàn tay cầm súng của anh. Là vết thương do đạn bắn gây ra.

“ Anh..anh trúng đạn rồi ” Cô hoảng hốt nhìn anh, tay chân luống cuống không biết làm thế nào cho đúng.

“ Anh biết ” Giọng anh hơi run lên vì vết thương trên cánh tay, nhưng từ đầu đến cuối hoàn toàn đều bảo toàn giọng nói trấn tĩnh của bản thân: “ Nhanh chóng rời khỏi đây đã. Nhất định vẫn còn người đuổi tới, họ muốn lấy mạng anh, sẽ không đơn giản như vậy ”

Anh chạy xe tới một con đường vắng, sau đó mới dừng hẳn lại. Cô thấy anh ném áo vest ra ghế sau, tựa lưng vào thành ghế, hai mắt nhắm nghiền, nửa chữ cũng không phát ra. Nơi này vắng tới nỗi không có một bóng đèn sáng, cảm giác rất ghê rợn. Nhưng ít nhất trong khoảnh khắc này, cô biết rõ nơi này an toàn hơn nhiều so với vừa rồi.

Cô nắm chặt chiếc váy trong tay, cuối cùng nỗ lực xé ra một mảnh lớn trên chiếc váy kiêu sa. Âm thanh vải xé thu hút Phong Lạc Ngôn, anh hơi quay đầu nhưng mắt vẫn nhắm chặt dưỡng thần.

Tiêu Nhiên nhoài người về phía anh, cầm miếng vải vừa xé tới trước vết thương vừa rồi. Áo vest bị cởi ra, càng để lộ nơi bị súng bắn, vết máu loang lổ trên vai áo anh, rõ ràng còn có thể nhìn thấy mảnh thịt bị bắn. Cô cau mày, lấy miếng vải băng bó tạm thời vết thương lại, ít nhất cũng có thể ngăn máu tiếp tục chảy ra. Nếu không cho dù anh mình đồng da sắt thế nào cũng không thể đảm bảo tuyệt đối.

Cô vốn định ngồi ở ghế lái phụ, nhưng eo đột nhiên bị anh giữ chắc lấy kéo về phía mình. Tiêu Nhiên bất ngờ nằm trong lòng anh, cảm nhận được hơi thở dồn dập của anh. Rõ ràng đang rất đau đớn, nhưng anh một câu cũng không than. Khiến cô không khỏi thán phục sự nhẫn nại đáng sợ ấy.

“ Sợ rồi ? ” Giọng nói của anh càng âm lãnh hơn bình thường, vô cùng khó nắm bắt. Anh cười một cái, mở mắt nhìn cô nằm trong lòng mình. Cánh tay đau đớn cố gắng đặt lên tấm lưng nhỏ của cô, nhẹ nhàng vuốt ve.

Tiêu Nhiên bị một màn vừa rồi kinh động vẫn chưa hoàn hồn, cánh tay nhỏ bé bất giác ôm lấy anh. Nhưng vẫn cứng miệng đáp: “ Không sợ ”

Anh bật cười thành tiếng, hôn lên gò má cô nói: “ Nhiên, em rõ ràng là đang sợ ”

“ Em chỉ sợ anh sẽ chết ” Lời này của cô, hoàn toàn là lời thật lòng.