Chương 11: Tuyến tàu điện ngầm số 7(7) — Mặt trăng có còn tồn tại không?

_________

“Mặt trăng có còn tồn tại hay không nếu chẳng ai nhìn nó?”

—Albert Einstein

***

Không biết Tô Dao Linh có nghe hiểu hay không, dù sao Lưu Tiểu Sa hắn là bối rối.

Trừ phi Tống Quế cùng Lộ Liêu Liêu đều bị mù, nếu không làm sao có thể không nhìn thấy?

Một người còn có thể nói xuất hiện ảo giác, thế nhưng là hai người, hai người đồng thời đều không nhìn thấy, Trương Bằng Phi dựa vào cái gì có thể thấy chứ.

Hắn nhịn không được xen mồm: “Mày xác định không phải mày bị ảo giác, mới nhìn thấy vé tàu đi?”

Trương Bằng Phi bị hắn hỏi như vậy cũng cảm thấy có đạo lý……

Đợi đã, chẳng lẽ chính hắn mới thật sự là một tên hề?

Cũng may Tô Dao Linh kịp thời mở miệng cứu hắn: “Cậu cảm thấy vì sao vé của bọn họ lại biến mất?”

Trương Bằng Phi do dự một chút, “Là vì trái với quy định đó, chính Giang Lăng đã nói như vậy mà, lúc đó Qua Tử mất vé hình như là sau khi hắn cùng Qua Tử nói chuyện, làm trái với điều khoản đặc thù.”

Hắn bỗng nhiên cảm thấy không đúng: “Chờ chút, nhưng Tống Quế cũng không hề trái với quy định mà?”

Tô Dao Linh suy nghĩ một chút liền hiểu đại khái.

Cô nói, “Theo ý của cậu, Tống Quế là làm mất vé ở trạm trước, chính là không được cùng thứ phát ra tiếng khóc cùng một toa xe quá một phút, rất có thể cậu ta đã vi phạm quy tắc này.”

“Tống Quế quả thật rất kỳ quái……. Lúc đó bọn tớ chạy trốn tới sau cửa toa tàu, cậu ấy lại nói cảm thấy quỷ anh kia rất đáng thương, muốn qua giúp đỡ nó.”

“Đây không phải mấu chốt cậu ta xảy ra vấn đề, lúc đó Lưu Tiểu Sa cũng muốn đi qua, cũng may tôi kịp thời ngăn cậu ta lại.”

Lưu Tiểu Sa:…

Cảm ơn cậu, tôi nhớ ra mũi mình vì sao lại bị đánh bẹp rồi.

Trương Bằng Phi hung hăng gật đầu: “Hoa ra là cậu cứu Lưu Tiểu Sa, cậu đúng là một người tốt lấy ơn báo oán, đáng tiếc lúc trước bọn họ còn muốn bắt nạt cậu! Không nghĩ tới cậu không hề để ý xích mích, nếu chúng ta có thể còn sống đi ra ngoài, tớ nhất định giúp cậu xin thầy khen thưởng người tốt việc tốt!”

Lưu Tiểu Sa lo lắng cắt ngang: “Mày có chuyện muốn nói cứ nói! Đừng ở chỗ này gây bất hoà, cái gì mà bắt nạt, đó đều là chuyện qua rồi, hơn nữa lúc đấy tao cũng không bắt nạt thành công!”

Mới cả hiện tại còn sống trở về trường học có còn không còn chưa nói, ở đó mà người tốt việc tốt.

Tô Dao Linh đương nhiên không có hứng thú với người tốt với chả việc tốt, cô nói, “ Quỷ anh cơ bản ở cùng Qua Tử với bọn tôi, Tống Quế không có khả năng làm trái quy tắc, vậy cũng chỉ còn lại một loại khả năng, lúc quỷ anh vừa xuất hiện, thời điểm chúng ta tách ra liền xảy ra vấn đề,”

Cô dừng một chút, nói tiếp, “Ba người bọn tôi đi về toa xe phía trước, cậu cùng Lộ Liêu Liêu chạy ngược về sau, Tống Quế là người cuối cùng rời khỏi theo sau hai người, nhưng có khả năng vì không kịp nên vượt quá một phút.”

Thời gian một phút kỳ thật rất ngắn, lúc đấy mấy người đều bị doạ sợ đến choáng váng, nếu không phải Tô Dao Linh dẫn đầu chạy trốn, chắc bọn họ cũng không phản ứng kịp mà bỏ chạy.

Trương Bằng Phi nhớ lại một chút cảm thấy thật đúng là như thế, Tống Quế lúc đó là người cuối cùng rời đi, điều này cũng có nghĩa, cô ngay từ đầu thời gian ở cùng quỷ anh đều lâu hơn so với những người khác.

“Cho nên,”

Lưu Tiểu Sa có chút đã rõ, “Tống Quế cũng là bởi vì trái với điều khoản đặc thù nên mới không tìm thấy vé, nếu không có vé thì không thể rời khỏi ga tàu điện ngầm, vậy chẳng phải chết chắc rồi…”

Cuối cùng chỉ có một vấn đề——

Không được trái với quy định hành khách của nhà ga.

Nếu Trương Bằng Phi nói đúng thì sau khi trái với quy định, xảy ra vấn đề cũng không phải vé tàu mà là hành khách.

Sau cùng, bởi vì phát hiện mất vé mà khủng hoảng, dần dần nổi điên.

Đúng lúc này, cửa khoang tàu sau lưng ba người đột nhiên phát ra phịch một tiếng nổ mạnh!

Động tĩnh lớn đến mức khiến Lưu Tiểu Sa toàn thân run rẩy, khi định thần lại thì phát hiện có người đá tung cửa xe, trong lòng hắn dâng lên một hồi lửa giận: “Đứa nào mẹ nó……”

Thấy rõ người đến là Giang Lăng, hắn lập tức ngậm miệng.

Là một trong hai cái đùi vàng đó, vậy liền không sao cả.

Thiếu niên đứng ở cửa ra vào, thanh âm nhàn nhạt không chút cảm xúc, hắn nói, “Tống Quế cùng Lộ Liêu Liêu đã xảy ra chuyện.”

***

Toa số 3 vài phút trước,

Tống Quế cùng Lộ Liêu Liêu không chút do dự chạy trốn, Giang Lăng lại không lập tức bỏ chạy, hắn có linh cảm có chút vấn đề không rõ.

Đôi mắt người giấy vẫn nhìn thẳng phía trước, dựa theo cách thức hoạt động trước đó, nếu như nó là nhằm về phía mình mà đến, con mắt có lẽ sẽ không di chuyển nhưng đầu nhất định sẽ trái với quy tắc vật lý mà quay lại nhìn mình chằm chằm.

Sau đó dùng khuôn mặt cứng đơ như xác chết kia mà tấn công tinh thần đối phương.

Hắn thử đánh cược một lần.

Nếu phát hiện tình huống không đúng, chạy trốn cũng không muộn.

Quả nhiên, nhân viên phục vụ trực tiếp lướt qua hắn, hướng toa xe trước mặt đuổi tới, đó là phương hướng Tống Quế cùng Lộ Liêu Liêu chạy trốn.

Giang Lăng nhìn theo bóng dáng người giấy biến mất sau cửa xe, rơi vào suy tư.

Vì sao lại không công kích hắn?

Vừa rồi trong miệng Lộ Liêu Liêu cùng Tống Quế nói nhìn thấy sừng dê, là chuyện gì xảy ra?

— Có quá nhiều thứ kỳ lạ trên tàu điện ngầm này, mà mỗi một chuyện đều là trí mạng.

Nếu muốn sống sót, nhất định phải biết rõ ràng ngọn nguồn.

***

Nghe Giang Lăng nói người giấy đuổi theo hai nữ sinh, Tô Dao Linh lộ ra vẻ quả nhiên là thế.

Giang Lăng thấy cô không chút ngoài ý muốn, hỏi: “Cậu đã sớm biết?”

Tô Dao Linh lắc đầu: “Cũng không hẳn, chẳng qua có chút suy đoán.”

Cho dù không có Trương Bằng Phi nói ra chuyện vừa rồi, cô cũng đã sớm cảm thấy trạng thái hai nữ sinh kia có chút vấn đề, cho nên “hành khách” xảy ra vấn đề bị nhân viên phục vụ chú ý là rất bình thường.

Trương Bằng Phi đứng ngồi không yên, “Chúng ta phải mau chóng đi cứu người!”

Nếu bị người giấy bắt được, Lộ Liêu Liêu cùng Tống Quế nhất định lành ít dữ nhiều.

Lưu Tiểu Sa mắng hắn: “Mày bị ngu sao, bọn họ nếu bị người giấy nhằm vào, nói rõ bọn họ làm trái quy tắc, đã vi phạm quy tắc còn không có vé, thần tiên cũng cứu không nổi!”

“Chính là vấn đề ở chỗ này,”

Giang Lăng mở miệng nói, “Tôi không cách nào xác định rốt cuộc bọn họ trái với quy tắc gì mới kích hoạt nhân viên phục vụ.”

Đúng vậy, là trái với quy tắc nào?

Điều khoản đặc thù của trạm, cấm ở cùng một toa xe với động vật, tuy không đề cập đến thời gian, hiển nhiên là đề bài đưa ra cho bọn họ!

Tàu điện ngầm vốn không cho phép mang theo động vật, tuy bọn họ không kiểm tra hết tất cả toa xe, nhưng ít nhất cho đến bây giờ cũng chưa thấy xuất hiện qua động vật.

Lưu Tiểu Sa nhịn không được hỏi Giang Lăng, “Vừa rồi ba người không phải ở cùng một chỗ sao, vì sao mày không có chuyện gì? Hơn nữa giờ chỗ đó có động vật sao? Tại sao tai lại không biết.”

Tô Dao Linh lại hỏi, “Là dê sao?”

Giang Lăng: “…….Cậu lại đã biết?”

Không phải làm sao cậu biết, mà là tại sao cậu lại đã biết.

Cùng Tô Dao Linh trao đổi đúng là không uổng phí công sức.

Cũng may Tô Dao Linh là đồng đội của hắn chứ không phải đối thủ, nếu như là đối thủ, vậy thì thật đáng sợ.

Tô Dao Linh nói: “Qua Tử trước khi chết đã nói qua, cậu ta nhìn thấy có mấy con dê, hỏi quỷ anh có muốn ăn hay không,”

Trương Bằng Phi không nghe thấy những lời này, Lưu Tiểu Sa cùng Giang Lăng lại rõ ràng nghe được, nhưng Lưu Tiểu Sa cho rằng lúc đó Qua Tử đầu óc có vấn đề, ăn nói bậy bạ, nên không để trong lòng, giờ bị Tô Dao Linh nhắc tới mới nhớ ra.

Mặc dù bọn họ không nghe thấy tiếng dê kêu, nhưng chưa hẳn trong tàu không có dê, suy cho cùng lúc cửa đang đóng bọn họ cũng không thấy được bên trong xảy ra chuyện gì.

“Vừa rồi hai người bọn họ đều nói, nhìn thấy trong thi thể trên đất có sừng dê.”

Ánh sáng trong tay Giang Lăng di chuyển xuyên qua cánh cửa mở rộng, chiếu đến đống xác vụn cách đó không xa.

Các bộ phận thi thể vẫn còn, mùi máu tươi trong không khí nhắc nhở mọi người đây không phải ảo giác.

“Có nghĩa là…trong cái đống kia có xác dê?” Lưu Tiểu Sa không dám tới gần, lui về sau mấy bước trốn sau lưng mọi người.

Trương Bằng Phi không hiểu: “Cậu nói hai người bọn họ nhìn thấy sừng dê ở bên trong, chúng ta kiểm tra một chút chẳng phải sẽ biết sao?”

Tuy nhìn có chút kinh tởm, nhưng vì muốn làm rõ bọn họ vì sao lại bị người giấy đuổi theo cũng không có biện pháp khác, Trương Bằng Phi vừa muốn chuẩn bị đi qua đã bị Tô Dao Linh ngăn cản.

Cô nói: “Tôi khuyên cậu không cần xem, biết định lý Schrödinger sao?”

“Con mèo của Schrödinger*?”

(*nhà vật lý học người Ireland gốc Áo Erwin Schrödinger)

Trương Bằng Phi dù gì cũng là lớp trưởng, tuy hắn không hiểu về lý luận nổi tiếng này nhưng ít nhiều từng có nghe qua.

“Cho một con mèo sống nhốt vào một hộp đen bịt kín, sau đó để một lọ thuốc độc và nguyên tố phóng xạ radium vào trong hộp. radium sẽ có xác suất nhất định phát sinh phân rã, một khi phát sinh phân rã, sẽ đánh vỡ lọ thuốc độc, biến cái hộp thành hộp khí độc, mèo sẽ chết.”

Giang Lăng giải thích, “Trước khi mở hộp ra kiểm tra trạng thái của mèo, không ai biết liệu radium có phát sinh phân rã rồi gϊếŧ chết con mèo hay không.”

“Cái thí nghiệm này có gì tốt? Mở ra chẳng phải sẽ biết mèo có chết hay không sao?”

Lưu Tiểu Sa không hiểu, theo hắn thí nghiệm này không có chút ý nghĩa nào, hơn nữa cùng tình cảnh hiện tại của bọn họ cũng không liên quan.

Cũng không thể so sánh bọn họ là mèo, còn tàu điện ngầm là hộp đen đi?

Nếu như Giang Lăng biết được liên tưởng của Lưu Tiểu Sa, hắn nhất định sẽ trầm mặc.

Bởi vì liên tưởng tuy rất hợp lý, nhưng trên thực tế hoàn toàn không dính dáng gì đến lời họ nói…

Tô Dao Linh đưa ra cái này làm ví dụ, hắn nghĩ có lẽ cũng không phải nói bọn họ là “mèo”, mà là muốn nói thi thể động vật tồn tại trong tàu là “mèo”.

Tô Dao Linh nói, “Mở hộp ra, cũng chỉ có một kết quả, hoặc là mèo sống, hoặc là mèo đã chết, cậu bây giờ đi qua kiểm tra, cũng chỉ có một kết quả, hoặc là tìm được thi thể dê bên trong, hoặc là không tìm được gì.”

“Đúng vậy, nếu có thi thể của dê, tôi nhất định có thể tìm được, nếu như không có đương nhiên cũng không tìm được phải không?”

Giang Lăng không nghe nổi nữa, nếu lại để cho Lưu Tiểu Sa nói chuyện, chờ Lộ Liêu Liêu cùng Tống Quế chết rồi, bọn họ cũng không thể làm rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Hắn ngắt lời nói, “Thí nghiệm này không đơn giản như cậu nghĩ, thời điểm chưa mở hộp ra, ‘mèo’ có thể là mèo sống, cũng có thể là mèo chết, chỉ cần không mở hộp nó liền vĩnh viễn có khả năng sống, nhưng sau khi mở hộp ra, sống chết của nó hoàn toàn được xác định.”

Trương Bằng Phi cũng bị xoay đến hồ đồ, nhưng hắn có thể theo đó suy luận: “Ý của các cậu là… Chỉ cần chúng ta không kiểm tra bên trong có thứ gì, thi thể động vật cũng không nhất định sẽ tồn tại, chỉ cần thi thể động vật không tồn tại, sẽ không bị tính là cùng động vật ngồi chung một toa xe, cũng sẽ không trái với quy tắc?”

Nhưng đây không phải bịt tai trộm chuông sao?

Bọn họ không nhìn thấy, thi thể sẽ không tồn tại sao?

Giang Lăng nhìn về phía Tô Dao Linh, hỏi: “Ý của cậu là, quy tắc trạm này có liên quan đến thuyết lượng tử? Quan sát thấy thi thể động vật tồn tại, đối với hành khách mà nói chính là cùng toa với động vật, sẽ vi phạm quy tắc.”

Còn không quan sát thấy động vật, đối với hành khách con vật đó có tồn tại hay không, hành khách cũng không bị tính là trái với quy tắc.

Cho nên thông báo mới không quy định rõ ràng thời gian giống như trạm trước…

Chỉ cần không nhìn thấy thi thể động vật tồn tại, sẽ vĩnh viễn an toàn?

Bản chất lý luận con mèo của Schrödinger là khám phá vấn đề chồng chất lượng tử, không mở hộp ra, mèo liền vĩnh viễn ở vào hai loại trạng thái là sống hoặc chết. Đây là điều không bao giờ có thể xảy ra trong thế giới thực— tức là một loài động vật vừa có thể sống, lại vừa có thể chết.

Mà sự sống chết của nó cũng không phụ thuộc vào chính nó, mà phụ thuộc vào sự quan sát của người quan sát——

Ngay lúc người quan sát mở hộp ra, lập tức tiến hành quan sát trạng thái của nó, sự sống chết của nó mới được xác định.

Nếu như nó đã chết, không phải bởi vì bản thân nó chết rồi mà là vì được quan sát thấy trạng thái chết mà chết.

Bởi vì không đi xác nhận, cho nên ngoại trừ Giang Lăng cũng không có ai khác biết được trong đống kia có thi thể của dê hay không.

Theo lý mà nói, mặc kệ toa số 3 có thi thể động vật hay không, đều là sự thật khách quan, cùng việc hành khách có biết thi thể tồn tại hay không không hề liên quan.

Cũng giống như mặt trăng, chẳng lẽ bạn không ngẩng đầu lên nhìn mặt trăng hay chưa bây giờ nhìn thấy mặt trăng thì nó sẽ không tồn tại sao?

Nhưng nếu đổi lại một góc độ khác, nếu bạn chưa bây giờ tận mắt nhìn thấy mặt trăng, tất cả hiểu biết của bạn về nó đều từ trong miệng người khác, mà trên thực tế thế giới này cũng không có mặt trăng, có lẽ mặt trăng đã sớm biến mất từ lâu thì sao?

Chỉ cần bạn không nhìn thấy, mặt trăng có thể tồn tại cũng có thể không tồn tại.

Tô Dao Linh hỏi hắn, “Vậy cậu có nhìn thấy sừng trong thi thể không?”

Giang Lăng: “Không có.”

Hắn không hề nhìn thấy thi thể động vật tồn tại, đối với hắn mà nói chỗ đó không hề có xác động vật, cho nên hắn không cùng động vật chung một toa tàu, không hề trái với quy tắc.

Nhưng Tống Quế và Lộ Liêu Liêu đều nói thấy được sừng dê, còn tin tưởng chắc chắn có sừng dê, trong “thế giới” nhận thức của bọn họ, bọn họ là cùng xác động vật ở chung một chỗ.

Bởi vậy, hai người bọn họ phạm quy, mất vé, cũng sẽ bị nhân viên phục vụ xử phạt.

Lưu Tiểu Sa bị thuyết phục, quả nhiên chỉ có học sinh giỏi đứng đầu mới có thể phá giải mối nguy hiểm sinh tử ở trạm này, làm sao cái tàu điện ngầm dởm này còn liên quan đến lượng tử… Cái gì lý luận vừa chết vừa sống, lại không sống không chết?

Sự việc chưa thể xác định, cơ học lượng tử phải không? Hắn nghe không hiểu nhưng cực kỳ chấn động.

Quả nhiên dù hôm nay xảy ra rất nhiều sự kiện khủng bố siêu nhiên nhưng mọi người vẫn phải tin tưởng vào khoa học.

Nếu có điều mà khoa học chưa thể giải thích được, vậy chắc chắn là bạn còn chưa nắm vững kiến thức để có thể giải thích được sự việc này.

“Nhưng…” Giang Lăng luôn cảm thấy có gì đó không đúng.

Tô Dao Linh thay hắn nói tiếp.

“Nhưng là khi hộp được mở ra, nếu có ba người ở gần quan sát, bọn họ chỉ có thể cùng nhìn thấy một loại kết quả.”

“Tuyệt đối sẽ không xuất hiện kết quả bất đồng.”

“Cho nên tôi cho rằng, trạng thái tồn tại của xác dê, lý luận lượng tử chỉ là một loại khả năng trong đó, cũng không nhất định là đáp án cuối cùng.”

Lưu Tiểu Sa: ??

Giống như thời điểm hắn đi thi, một học sinh giỏi đưa qua đáp án, hắn không hiểu nhưng vẫn gian nan chép lại trong một giờ, cuối cùng học sinh giỏi nói, a, cái đó chỉ là bản nháp, cũng chưa chắc đã là đáp án đúng.

Hắn tốt hơn vẫn nên từ bỏ cuộc thi.

_________