Chương 16: Tuyến tàu điện ngầm số 7(11) — Thức ăn của chúng ta không giống nhau

Edit: wind

_________

Vùng đất được thiên nhiên ưu ái về giao thông thuận tiện, hoàn cảnh tuyệt đẹp, hoa lá dày đặc.

Núi sông tươi đẹp, dòng sông trong vắt chảy qua vô cùng tao nhã và độc đáo, là nơi thu nhận hết thảy tinh túy của trời đất.

Thanh Hà Nhã Viên là sự lựa chọn tốt nhất của bạn và là nơi bạn không nên bỏ lỡ.

Tỷ lệ phủ xanh cao, hỗ trợ trả góp, giai đoạn một đã mở bán, giai đoạn hai và ba đang xây dựng!

“Số lượng có hạn, các bạn có nhu cầu mua hãy nhanh tay nhấc lên điện thoại để biết thêm chi tiết…”

Thời điểm Thanh Hà Nhã Viên được rao bán, không ít người đã nghe thấy những quảng cáo liên quan ở trên tàu điện ngầm, quảng trường, rạp chiếu phim và những nơi khác.

Mặc dù lúc đó bọn họ không chú ý, nhưng tiềm thức vẫn nhớ được một ít thông tin rời rạc.

Ví dụ như cái tên Thanh Hà Nhã Viên.

Một số người sống sót đã thành công vượt qua trò chơi sinh tồn trong thời gian giới hạn đã nhặt được một tờ rơi như vậy trên mặt đất trước tiểu khu Thanh Hà Nhã Viên.

Sau khi gọi đến số điện thoại phía trên, một giọng nữ lạ hướng dẫn họ thanh toán và đặt chỗ để trải nghiệm chỗ ở tạm thời trong ba ngày tại tiểu khu.

Bỏ ra mười kim tệ, một đám người đang đứng trước một chiếc máy móc cũ nát ở cửa, nhận lấy chìa khoá phòng, trên đó ghi số tầng và số phòng.

Khi mở ra cửa tiểu khu, đi vào có thể nhìn thấy một bảng thông báo lớn, phía trên dán một số tin tức lung tung rối loạn, chỉ có một tờ thông báo nằm chính giữa vừa mới được dán lên cực kỳ bắt mắt.

Nội dung trong ngoặc là những ghi chú nguệch ngoạc có người dùng bút đỏ viết lên.

Nội quy cư trú của Thanh Hà Nhã Viên (bọn họ không thể viết chữ!) ——

1. Vui lòng không tự ý xé bỏ hoặc thay đổi biển số nhà và ảnh chụp, ban quản lý tiểu khu sẽ không chịu trách nhiệm về mọi hậu quả do việc đó gây ra.

2. Tiểu khu này thi hành chế độ quản lý không tiếp xúc, vật tư hằng ngày sẽ được ban quản lý tiểu khu giao đến tận cửa, chìa khóa rương vật tư do cư dân tự bảo quản. Thời gian vận chuyển là 7:00 - 8:00 sáng và 19:00 - 20:00 tối.

3. Trong quá trình giao hàng hóa, vui lòng không ra ngoài và không để cư dân khác nhìn thấy vật dụng trong rương vật tư của mình.

4. Không trộm cắp thức ăn của cư dân khác. (thức ăn của bọn họ khác với chúng ta!)

5. Đừng ra khỏi nhà vào ban đêm, bất kể là ai gõ cửa cũng đừng mở.

6. Không vẽ bậy hoặc để lại bất kỳ dấu vết nào lên cửa nhà bạn.

7. Hãy luôn nhớ rằng bạn cũng giống như tất cả những cư dân khác. (nói dối!)

8. Nếu có cư dân giả mạo người giao hàng, xin đừng tin tưởng và không được mở cửa, nhân viên vận chuyển hàng hoá sẽ không tiến hành tiếp xúc trực tiếp với bạn.

……

Có quá nhiều chữ và không thể xem hiểu.

Nếu xem không hiểu, người chơi chỉ có thể cố gắng ghi nhớ phần lớn những quy tắc kỳ lạ này, tất nhiên ngoại trừ một số người chơi không quá chú ý, bọn họ đã định trước sẽ không sống được lâu lắm.

Kiến trúc trong tiểu khu rất dày đặc, có rất nhiều tầng lầu đơn, mỗi một tầng đều chứa đầy những căn phòng chật kín, nhưng điều kỳ lạ là trên cửa đều chỉ dán tên và ảnh của một người, cũng không biết là chủ hộ hay là mỗi một hộ chỉ ở một người.

Chỉ có số ít dán ảnh chụp của hai người.

Hơn nữa ở thời đại này, ảnh chụp trên cửa lại vẫn là màu đen trắng.

Dù nhìn thế nào đều lộ sự quỷ dị cùng không bình thường.

Trước cửa có một chiếc rương cao nửa người, chỉ có một cái lỗ để bỏ đồ vào, nếu muốn lấy đồ vật ở bên trong phải dùng chìa khóa để mở ra.

Đến tận giờ phút này vẫn có nhiều người không tin đây là một trò chơi.

Ví dụ như Đàm Thanh.

Hắn năm nay vừa đầy ba mươi, công tác bận rộn nên chưa có bạn gái, làm việc ở Cục công an thành phố, ổn định, tuổi trẻ, lớn lên cũng không tồi lắm.

Điều kiện gia đình cùng điều kiện công tác đều coi như khá tốt, trong nhà cũng giới thiệu người với hắn không ít lần.

Nhưng Đàm Thanh vẫn một lòng tập trung vào công việc và không có suy nghĩ lập gia đình, cho nên trong buổi xem mắt hắn liền nói rõ ràng với đối phương, cho nên chuyện liền không thành.

Trước khi đám quái vật kỳ quái xuất hiện hắn đang ở gần cửa Cục công an thành phố cùng người khác trao đổi một ít tài liệu, bỗng nhiên có một người đàn ông lảo đảo chạy tới, nói bên đường có người tấn công người khác.

Hắn đi theo người đàn ông kia chạy qua một con phố liền nhìn thấy những con quái vật kia.

Dưới ánh đèn đường một người phụ nữ đang hoảng sợ ôm một đứa bé, như chim sợ cành cong mà nhìn ngó khắp bốn phía, sau khi nhìn thấy người đàn ông trở về lập tức hướng phía bọn hắn chạy tới.

Nhưng mà đi chưa được vài bước, người phụ nữ đã bị quái vật từ trong bóng tối nhảy ra tóm lấy chân, sau đó bị kéo vào trong hắc ám.

Trước khi bị kéo đi, người phụ nữ buông đứa bé trong lòng ra và chỉ kịp hét to một tiếng: “Chạy mau!”

Đàm Thanh và người đàn ông lao về phía trước, vừa mới bảo vệ được đứa bé thì nghe thấy phía sau có tiếng động, quay đầu lại nhìn thấy người đàn ông bị một bóng đen hình người ghim xuống mặt đất.

Sau đó, một quả cầu thịt phun ra từ trong miệng của bóng đen và bao lấy toàn bộ đầu của người đàn ông.

Đàm Thanh móc ra súng ngắn, nhưng còn chưa kịp bóp cò, lại cảm nhận được phía sau có một cơn gió mạnh, hắn ôm lấy đứa bé xoay người tránh thoát, lúc này mới phát hiện xung quanh rậm rạp chằng chịt những thứ kỳ quái này……

Người không có mắt!

Ngay cả người đàn ông trên mặt đất cũng vặn vẹo phải cái, lớp màng thịt trên mặt từng chút di chuyển đến sau đầu, mà khuôn mặt lộ ra lần nữa đã vô cùng khủng bố, hai mắt bị lớp màng bịt kín, nó phát ra tiếng gào rống kinh khủng về phía Đàm Thanh.

Hắn quyết định nhanh chóng, ôm lấy đứa bé và chạy về hướng khác.

May mắn đứa bé còn rất hiểu chuyện, dọc đường không khóc nháo, xem như tương đối an tĩnh.

Đàm Thanh mặc dù không biết đếm ngược và thanh âm là cái gì, nhưng lực thích ứng hoàn cảnh của hắn rất mạnh, cũng có thể tiếp nhận hiện thực, không thể lý giải thì liền tiếp thu, dù sao cũng phải sống sót và đừng biến thành loại quái vật như vậy là được.

Thời điểm đếm ngược kết thúc, đưa bé thoạt nhìn không đến mười tuổi mở miệng nói câu đầu tiên.

Nó hỏi, “Bố mẹ cháu có phải là chết rồi không?”

Cô bé trông rất bình tĩnh, nó buộc tóc đuôi ngựa, mặc một chiếc áo khoác màu xanh lam cùng quần dài màu đen, đi một đôi giày nhỏ, nếu gặp ở trên đường thì chỉ là một đứa bé bình thường mà thôi.

Đàm Thanh vẫn đang do dự không biết có nên nói cho nó biết sự thật hay không.

“Chú, chú không cần phải lừa cháu, cháu đã chín tuổi rồi, trí lực của cháu phát triển rất bình thường.”

Cô bé dừng một chút, nói: “Cháu biết bố mẹ đã biến thành quái vật, nếu không bố sẽ không chảy nước miếng với chúng ta như vậy.”

Rất tốt…

Đàm Thanh cũng không biết nên cảm thấy may mắn hay bất hạnh cho sự trưởng thành của cô bé.

“Cháu không buồn sao?”

“Buồn bọn họ cũng không thể quay lại, mẹ cháu kêu cháu phải chạy nhanh lên, bà ấy muốn cháu còn sống.”

“Cháu tên gì?”

“Hứa Tử Lạc.”

“Tiểu Lạc… không sợ chú là người xấu sao?”

“Chú là cảnh sát, thầy giáo của cháu nói chú cảnh sát không phải là người xấu.”

“Sao cháu biết chú là cảnh sát,” Hắn cũng không mặc đồng phục cảnh sát.

Hứa Tử Lạc nói, “Chú đã cứu cháu, người xấu sẽ không làm như vậy cho nên chú chính là người tốt.”

“Cháu rất thông minh……”

Đàm Thanh có chút kinh ngạc, sau đó nói, “Vậy được rồi, chú là Đàm Thanh, cháu gọi chú Đàm là được, chúng ta trước tìm một nơi an toàn, để chú lại lần nữa thử xem có thể liên lạc với những người khác hay không.”

Điện thoại không có tín hiệu, súng trong quá trình chạy trốn khỏi đám quái vật kia đuổi gϊếŧ đã rơi mất, nhưng dù không rơi mất hắn cũng không còn viên đạn.

Cứ như vậy hai người cùng những người sống sót sau khi gặp nhau, liền cùng đi đến tiểu khu có ánh đèn này, trong bóng đêm đặc biệt dễ làm khác chú ý.

—Thanh Hà Nhã Viên.

Kỳ quái là, trên cửa vừa vặn dán ảnh chụp của hắn và Hứa Tử Lạc, giống như có một chiếc camera nào đó ở cửa tiểu khu chụp lại, cũng không phải là ảnh chụp chính thức.

Căn phòng họ ở coi như rộng rãi, hai phòng ngủ một phòng khách, vừa khéo mỗi người phân một phòng, đêm đầu tiên không được yên bình cho lắm, nửa đêm liền có tiếng đập cửa.

Đàm Thanh cẩn thận đến gần cửa nhìn vào mắt mèo, ngoài cửa có một người đàn ông lạ đang đứng, vẫn không nhúc nhích, hắn chỉ đang gõ cửa, giống như phát hiện có ánh mắt phía trong mắt mèo, lại hướng tới mắt mèo lộ ra một nụ cười kinh dị.

Theo lý mà nói, bên ngoài mắt mèo là không thể nhìn thấy bên trong.

Ánh nhìn kia khiến hắn toát một thân mồ hôi lạnh, nhưng người ngoài cũng không có ý định phá cửa.

Đừng nói nội quy của tiểu khu quy định bọn họ buổi tối không được mở cửa, dù cho không có nội quy này, Đàm Thanh cũng sẽ không lựa chọn mở cửa vào lúc này.

Ai biết được người ở bên ngoài là ai?

Hoặc là, ai biết người gõ cửa có phải người hay không?—

Gần rạng sáng, một người đàn ông xa lạ không nói một lời, chỉ đứng ở cửa nhà của bạn, duy trì một loại tuần suất liên tục gõ cửa, chỉ điều này thôi đã rất đáng sợ rồi.

Sau khi gõ cửa một hồi, người đàn ông cuối cùng cũng mở miệng, nói chính mình là nhân viên giao hàng và hỏi có yêu cầu gì hay không, bọn họ cái gì cũng có.

Trí nhớ Đàm Thanh không được tốt lắm, nhưng không đến mức vừa xem qua nội quy tiểu khu đã quên mất, hắn không mở cửa.

Người đàn ông lại đi chỗ khác gõ cửa, hình như cũng cùng một tầng lầu, là người chơi cùng hắn đi vào nơi này.

Người nọ mở cửa, nhưng sau đó cũng không truyền đến bất kỳ thanh âm nào.

Chờ đến hừng đông, Đàm Thanh đi ra ngoài xem xét, cánh cửa phòng của người chơi nọ đóng chặt, dù gõ như thế nào cũng không có ai đáp lại, thế nhưng… vết máu đen chảy ra từ khe hở cửa phòng đã khô lại.

Đàm Thanh có kinh nghiệm chỉ cần liếc mắt nhìn đã nhận ra, đó là máu.

Sự kiện đáng sợ không chỉ có vậy, thời điểm ban ngày Đàm Thanh đi ra ngoài, Hứa Tử Lạc kiên quyết muốn cùng hắn đi ra, nói trong phòng có một loại cảm giác rất khó chịu.

Để cô bé ở lại một địa phương xa lạ như vậy, Đàm Thanh cũng rất lo lắng, tuy rằng đi ra ngoài tìm hiểu tình huống cũng không phải rất an toàn, nhưng ít ra có hắn ở bên cạnh.

Trong rương vật tư ở cửa có hai cái bánh bao, hai bình nước, Đàm Thanh lấy ra bánh bao thử thử một chút, thấy không có độc mới dám để cho cô bé ăn.

Lúc ra ngoài, Đàm Thanh không có gặp được những cư dân khác ở trong tiểu khu, chỉ gặp được vài người sống sót lúc trước đi cùng một chỗ, cũng chính là theo như lời người chơi.

Bọn họ đều muốn biết rõ tiểu khu quỷ dị này có bí mật gì, cho nên mới nhân lúc ban ngày ra ngoài tìm hiểu tình hình.

Nhưng Đàm Thanh chú ý tới, những người sống sót cùng tiến vào tiểu khu cũng không phải tất cả đều ra ngoài, người ở chỗ này không đến một nửa số người mà hắn đã gặp.

Có lẽ là đã xảy ra chuyện, hoặc là chẳng qua không dám ra khỏi cửa.

Cổng lớn tiểu khu đóng chặt, có người cố ý trèo qua lan can để thoát ra ngoài, nhưng không lâu sau những người ở cửa nghe thấy tiếng kêu thảm thiết vọng lại từ xa, chỉ có một trong ba người trốn được trở về.

Dựa theo miêu tả của người đó, bên ngoài có một đám quái vật đang chờ—— là đám quái vật bọn họ đã từng gặp ở buổi tối một ngày trước, đằng sau gáy có màng thịt quỷ dị và không có con mắt.

Như thể chỉ có ở trong tiểu khu này mới thật sự an toàn.

Vì thế, mọi người cũng không dám tùy tiện rời khỏi Thanh Hà Nhã Viên, dù sao lúc tiến vào thanh âm kỳ lạ kia có nói, bọn họ chỉ cần ở chỗ này ba ngày là được.

Nhưng vào chập tối đêm hôm sau, một tiếng thét chói tai vang lên, sau đó người kia nổi điên từ tầng tám nhảy xuống, máu thịt mơ hồ.

Đàm Thanh không ra ngoài xem xét mà chỉ nghe thấy giọng nói hoảng loạn của người kia quanh quẩn trong hành lang, lúc đó là 19:30 tối, là thời điểm ban quản lý phân phát vật tư, hắn không hiểu rõ quy tắc ở địa phương kỳ quái này, nhưng vẫn cẩn thận tuân thủ.

Dựa theo quy tắc, tại khoảng thời gian phân phát vật tư bọn họ không thể ra khỏi cửa.

Trước lúc người kia nhảy lầu vẫn một mực hô lớn—

“Đừng ăn tôi, đừng ăn tôi!”

Đàm Thanh nghe được giọng nói này, nhận ra đó là kẻ có lá gan khá lớn trong đám người sống sót, nói là buổi tối muốn nhìn xem người giao vật tư rút cuộc là ai, muốn bắt được người quản lý phía sau màn của tiểu khu này.

Đàm Thanh nghe thấy bên ngoài có tiếng xe đẩy, khi ban quản lý giao đồ đến từng hộ gia đình, hắn không biết có bao nhiêu người giao hàng, nhưng chắc chắn đây không phải là công việc có thể hoàn thành ngay lập tức.

Tiếng bánh xe đẩy đi dọc trên hành lang yên tĩnh trong đêm, không biết vì sao lại có vẻ khá doạ người.

Đồng hồ báo thức trong phòng phát ra tiếng tích tắc, lại khiến bầu không khí càng thêm áp lực.

Tám giờ tối, bên ngoài xem như “an toàn”, Đàm Thanh đi ra ngoài lấy đồ vật, nếu hắn đoán không sai, đây hẳn là đồ ăn tối nay của bọn họ.

Kết quả thời điểm hắn ngồi xổm xuống, vừa mới mở ra rương vật tư, bỗng nhiên phát hiện phía sau có một người đang đứng!

Hắn vừa quay đầu lại, chính là người đàn ông gõ cửa vào đêm hôm qua!

Người đàn ông này không phải là người sống sót đi cùng, chỉ có thể là cư dân ở chỗ này hoặc là người chuyển đến từ nơi khác.

Người đàn ông trọc đầu, một con mắt đã bị mù, thế nhưng con mắt kia lại khiến cho người ta cảm thấy phát lạnh, giống như bị người ta khoét ra sau đó lành lại tạo thành một vết sẹo và nhiều lớp nếp nhăn.

Hắn nhìn chằm chằm vào hộp cơm trong tay Đàm Thanh, nhịn không được chảy nước miếng: “Hắc hắc, tìm được rồi, lại tìm được một cái.”

Ngay tại thời điểm hắn lầm bầm lầu bầu, Đàm Thanh theo bản năng cảm giác đến nguy hiểm, liền tung chân một cước đá vào người đàn ông một mắt, hắn bị đá văng đến trên tường, con dao gọt hoa quả giấu sau lưng rơi trên mặt đất.

Nếu chỉ có người đàn ông hói một mắt còn dễ nói, nhưng sau đó ở hành lang xuất hiện vô số cư dân quỷ dị.

Sắc mặt bọn họ trắng bệch phát xanh, hai tròng mắt lộ ra vẻ hưng phấn, giống như ngửi thấy một thứ đồ ăn mỹ vị, lao về phía Đàm Thanh một cách điên cuồng.

Đàm Thanh quay người, nhìn thấy Hứa Tử Lạc mở cửa đi ra, hắn không kịp nghĩ nhiều liền ôm lấy cô bé chạy về phía hành lang.

Trên đường không ngừng có cửa phòng bị mở ra, từ bên trong xông ra một đám “cư dân” hành động cứng ngắc, sắc mặt khiến người sợ hãi.

May mắn hành lang tương đối hẹp, nếu không bị người cả một tầng lầu vây công, Đàm Thanh còn mang theo một đứa trẻ thì đã sớm xong đời.

Những cư dân này ngoại trừ sức lực khá lớn, cùng giống như không cảm thấy đau đớn, thì tinh thần thoạt nhìn không được bình thường, xem như khá dễ đối phó, chỉ là số lượng quá nhiều.

Tầng lầu bên dưới giống như cũng có người hướng phía hai người chạy đến, Đàm Thanh chỉ có thể chạy đến lầu trên, trong quá trình chạy trốn không ngừng có tiếng kêu thảm thiết truyền đến từ phía xa, một tầng phía trên hình như cũng có đám cư dân quỷ dị lao xuống.

May mắn ngay lúc đó hắn phát hiện một phòng tạp vật nhỏ để xe đẩy cùng dụng cụ vệ sinh, hai người liền trốn vào trong đó, không gian bên trong rất hẹp, vất vả lắm bọn họ mới có chút thời gian để thở dốc, nhưng Đàm Thanh lại không thể hiểu nổi, vì sao có nhiều cư dân như vậy mà người đàn ông đầu trọc lại chỉ tập trung vào chính mình.

Còn xui xẻo đến mức bị hắn thấy được đồ vật trong rương.

Nhưng Hứa Tử Lạc lại nói, “Không phải là chúng ta xui xẻo mà là có kẻ xấu phá rối,”

Đàm Thanh cả kinh: “Sao cháu lại nói như vậy?”

Hắn tuy rằng nhanh nhẹn, nhưng lại không có cẩn thận như vậy, ngược lại là Hứa Tử Lạc rất chú ý quan sát chi tiết xung quanh, thời điểm Đàm Thanh ra ngoài lấy vật tư, cô chợt nghe thấy bên cạnh có tiếng cửa mở, vì vậy cô lặng lẽ đi theo ra ngoài.

Buổi tối trên hành lang không có ánh đèn, hơn nữa vóc người cô lại nhỏ, đứng ở phía sau rương vật tư cũng không bị hai người phát hiện.

Tuy gã đầu trọc không để ý đến cô, nhưng cô lại phát hiện ra rất nhiều điểm kỳ quái.

Ví dụ như trên cửa phòng của cô cùng Đàm Thanh không biết từ lúc nào lại có một dấu chữ thập màu đỏ, lúc buổi trưa bọn họ trở về vẫn còn không có.

Còn có, dáng vẻ của người đàn ông đầu trọc một mắt giống hệt với bức ảnh dán trên cửa nhà bên cạnh, điều này chứng minh hắn là hàng xóm cách cách.

Một câu nói của Hứa Tử Lạc khiến Đàm Thanh chợt hiểu ra gì đó.

Mặc dù kết luận này đặt ở trước kia nghe có vẻ kỳ lạ, nhưng bây giờ điều đó không phải là không có khả năng——

Cô nói, “Cháu không thích chỗ này, ở trong phòng cảm giác giống như đang ở trong quan tài vậy.”

Đàm Thanh ngẩng đầu, ánh mắt rơi vào phía trên xe đẩy, hắn xốc tấm vải trắng phía trên lên liền phát hiện có một ít bát sứ màu trắng, khác hẳn với hộp cơm hắn đã lấy được.

Những chiếc bát sứ này chỉ đựng cơm trắng.

Nhưng sau khi kiểm tra kỹ, lại phát hiện những “cơm trắng” này thực ra là nửa sống nửa chín, chiếc đũa cũng là dựng thẳng cắm ở phía trên, đây là thức ăn dành cho người chết.

Một bát cơm trắng, cánh cửa phòng có dán ảnh, cư dân quỷ dị mà khủng bố chỉ xuất hiện vào ban đêm, rõ ràng nội quy của tiểu khu không cho phép bọn họ ra ngoài vào buổi tối, nhưng những cư dân đó lại chỉ ra cửa vào ban đêm…

Nơi này không phải là tiểu khu dành cho người sống, mà là tiểu khu dành cho người chết.

Bọn họ là những người sống yêu cầu tồn tại ở chỗ này ba ngày.

Thức ăn của người sống và người chết không giống nhau, cho nên bọn họ không thể bị cư dân khác phát hiện vật tư bất đồng.

Đột nhiên, ngoài cửa có một người đàn ông chạy ngang qua đang kêu cứu, qua khe cửa Đàm Thanh nhìn thấy người đàn ông đó bị một người phụ nữ quăng xuống đất, sau đó bị cắn đứt cổ.

Hắn lập tức bịt mắt Hứa Tử Lạc lại.

Người đàn ông đầu trọc không phải chảy nước miếng đối với “cơm hộp” của hắn, mà là bọn họ đối với người sống “chảy nước miếng”.

Những cư dân phát cuồng này giống như tang thi, trực tiếp cắn xé thân thể người sống.

Không thể nghi ngờ, nơi này có rất nhiều người vào ở, có lẽ cũng có cả người chết, cho nên những hoạt thi đó chỉ có thể thông qua đồ ăn để phán đoán thân phận của bọn họ.

Buổi tối đó người đàn ông đầu trọc tới gõ cửa chỉ là muốn thử hắn, nhưng nguyên nhân thật sự khiến người đàn ông đầu trọc lựa chọn ngồi canh ở cửa phòng, chờ hắn lấy đồ là một đạo ký hiệu giống như chữ thập đỏ ở trên cửa kia.

Đàm Thanh cơ hồ ngay lập tức liền biết là ai làm.

Đoàn thể người sống sót ngẫu nhiên thành lập này thực ra cũng không phải hòa hợp, nhất là hiện nay trật tự tan vỡ không có cách nào liên lạc với thế giới bên ngoài, nhiều người đưa ra thuyết về ngày tận thế.

Một số người có ác ý luôn ôm mối hận sau khi bị hắn và những người khác giáo huấn một trận.

Đàm Thanh đoán không sai, người làm tất cả những chuyện này là một tên lang thang thất nghiệp, một gã lưu manh có mái tóc dài, đã từng bị Đàm Thanh bắt giữ trong chiến dịch chống khiêu da^ʍ, lúc trước bọn họ đang chạy trốn tới tiểu khu, tên lưu manh này muốn động tay động chân với nữ sinh khác, bị Đàm Thanh dạy cho một bài học, gã ta liền ghi hận trong lòng.

Gã vô tình phát hiện ra những người hàng xóm sống trong tiểu khu dường như đều là xác chết, gã cảm thấy rất hứng thú nên sau đó đã nghĩ ra cách trả thù này.

Ở trên cửa nhà một số người sống sót gã chán ghét vẽ lên một kí hiệu đỏ tươi.

Hoạt thi sẽ không viết chữ, bất kể là chữ, hay là hình vẽ nguệc ngoạc, ký hiệu đối với hoạt thi mà nói đều là giống nhau, là đồ vật cần “ghi” lại, có thể viết chữ nhất định là người sống bởi vậy có thể đoán được những cư dân nào là đồ ăn, những cái nào không phải.

Hoạt thi cũng có quy tắc của mình, chỉ khi bọn họ nhận ra người chơi không phải cùng loại cư dân với mình, hoặc là người chơi vào ở ý thức được mình và cư dân ở đây không phải là cùng một loại tồn tại chúng mới có thể phát hiện ra đối phương, mới có thể ăn tươi đối phương.

Thật không may, kẻ thù của gã tóc dài không ít, gã cảm thấy những người sống sót nhìn mình bị Đàm Thanh đánh lại không ra mặt cũng là đồng lõa của Đàm Thanh.

Cho nên đêm nay, người sống sót trong tiểu khu cơ bản đã bị đoàn diệt.

***

Tên đầu trọc một mắt đối với Đàm Thanh, hoặc nói đúng hơn là đối với Hứa Tử Lạc da mềm thịt mịn đặc biệt cố chấp, hay hoặc là nói một cước của Đàm Thanh đã chọc giận hắn, vì vậy hắn cẩn thận từng tầng từng tầng một mà tìm kiếm hai người bọn họ.

Cuối cùng, bị hắn tìm được phòng tạp vật.

Nhưng mà—

Đàm Thanh sớm có chuẩn bị, cầm cây chổi ở bên trong bẻ gẫy cán xem như vũ khí, thời điểm đối phương mở cửa tiến vào lục soát, Đàm Thanh quyết định nhanh chóng xông lên cho đối phương một nhát xuyên tim.

Giải quyết xong tên đầu trọc, nơi này cũng không thể ở lâu, hắn chỉ có thể mang theo Hứa Tử Lạc tiếp tục chạy trốn trong toà nhà, nhưng số lượng hoạt thi thật sự là quá nhiều, hơn nữa sau khi ngửi được mùi máu tươi càng trở nên vô cùng hung tàn.

Lối ra có quá nhiều hoạt thi, trốn là trốn không thoát, trong nội tâm Đàm Thanh nén giận, dứt khoát chạy đến trước cửa phòng gã tóc dài đã dẫn tới cái chết của mọi người, ở trên cửa nhà gã ghi một chữ to, sau đó một cước đá văng.

Quả nhiên tên kia còn trốn ở trong phòng của mình, nghĩ đến trò đồ sát bên ngoài chấm dứt, chính mình có thể ngồi ngư ông đắc lợi, đến lúc đó đem đồ vật trong phòng những người sống sót khác thu vào tay, một mình một người thong thả chờ thêm ba ngày.

Dù sao thanh âm lúc trước đã từng nói qua, đây là một trò chơi, nơi này là một phó bản.

Trong phó bản đương nhiên biểu hiện càng tốt, ban thưởng mới có thể càng cao.

Lúc trước chỉ lấy được 10 kim tệ, gã cảm thấy không đủ.

Nhưng mà thời điểm Đàm Thanh đem quỷ, à không phải, đem hoạt thi dẫn đến, gã là tuyệt đối không nghĩ tới, còn may lúc trước gã có chuẩn bị vũ khí.

Sau khi Đàm Thanh đá văng cửa, hoạt thi cũng đã đuổi theo tới, hắn không có dừng lại mà mang theo Hứa Tử Lạc quay người chạy hướng thang lầu.

Gã tóc dài vội vàng không kịp chuẩn bị, chỉ thấy cửa ra vào bị Đàm Thanh đá văng, sau đó có một đám cư dân điên cuồng “đến thăm”, gã tóc dài trong lòng mang may mắn, ý định giả bộ như mình cùng đám hoạt thi này là tồn tại giống nhau, nhưng không nghĩ tới đám người chết kia căn bản cũng không cho hắn cơ hội trực tiếp cắn lên tay của hắn.

Gã tự cho là đã nắm rõ quy tắc, nhưng lại không biết khi gã với tư cách là cư dân ý thức được mình cùng đám hoạt thi này không giống nhau, hắn cũng liền xong đời.

Quyết định sinh tử của bọn họ không phải là thứ khác, mà là “nhận thức”.

Gã tóc dài mang theo sự tàn nhẫn đem cánh tay mình chém đứt, thật vất vả gϊếŧ ra một con đường.

_________