Chương 22: Tuyến tàu điện ngầm số 7(15) — Đừng sợ!

_________

Đoàn tàu chạy với tốc độ quá nhanh.

Tàu điện ngầm không chạy chậm lại vì thời gian giữa các điểm dừng dài hơn tàu điện ngầm thông thường.

Vì vậy, cũng giống như lần trước, khi mọi người nhìn sang, họ chỉ thấy một vật màu đen vụt qua.

Dù không nhìn rõ nó là gì, cũng không thể xác định nó ở trong đường hầm hay nằm ngoài cửa sổ tàu điện, nếu nó thực sự đang bò trên cửa sổ—

Thứ đó sẽ phải thừa nhận được tốc độ nhanh bao nhiêu? Nói cách khác, nó phải bám chặt vào cửa sổ đến mức nào?

Nhưng cửa sổ và thân tàu liền nhau, bên ngoài căn bản không có chỗ để leo lên và bám lấy.

Chung Điển cau mày, một lần thì không sao, luôn có người năm lần bảy lượt nhìn thấy thứ bên ngoài cửa sổ, nhưng lại không thể giải thích được đó là thứ gì, như vậy chỉ làm tăng thêm những lo lắng không cần thiết cho họ, hắn hỏi: "Cậu có thấy rõ không?"

Triệu Phi Cốc gật đầu rồi lại lắc đầu.

Mạnh Âm cũng hỏi: "Ý cậu là gì? Nếu không nhìn rõ, sao vừa rồi lại sợ hãi như vậy?"

Triệu Phi Cốc nhìn về phía Trần Y Nam cũng từng gặp phải điều tương tự, nói, “…Bây giờ tôi không chắc lắm, nhưng vừa rồi tôi cảm thấy có ai đó nhìn mình, tôi quay lại và thấy có thứ gì đó đang nằm sấp ngoài cửa sổ, phản ứng đầu tiên của tôi là ở đó có một người, bởi vì tôi dường như nhìn thấy đường nét của một khuôn mặt, nhưng do trời quá tối, tốc độ tàu lại rất… "

Hắn dừng một chút, lại nói tiếp: "Tôi cho rằng có người nằm bên ngoài, từ cửa sổ nhìn chằm chằm vào chúng ta, các người không cảm thấy… Nếu như bên ngoài thật sự có một người sẽ rất kinh khủng sao?"

Mà người này còn không ngừng nhìn lén bọn họ. .

Nghĩ đến đó đã thấy nổi đầy da gà.

Lúc này Trần Y Nam cũng run giọng nói: "Mọi người có nghe thấy âm thanh gì không?"

Nghe như là từ đỉnh đầu, lại hình như là từ dưới chân truyền đến, cẩn thận nghe kỹ, lại giống như là từ khắp nơi truyền đến, âm thanh rất nhỏ của một vật cứng cọ vào thân tàu.

Nhưng rồi tiếng ầm ầm của đoàn tàu đã át đi thanh âm khiến người lạnh sống lưng đó.

"Tôi, tôi cũng có cảm giác như đang bị thứ gì đó theo dõi vậy."

Nói xong, cô không khỏi nhìn ngó xung quanh.

Dòng chữ nhắc nhở giống như máu phát ra ánh sáng đỏ nhạt, khiến toàn bộ toa tàu—bao gồm cả những người trong khoang nhiễm lên một tầng nhan sắc kỳ lạ.

Thiếu nữ tóc ngắn ngồi trên ghế mặc đồng phục nhuốm mảng lớn vết máu đã chuyển sang màu đen, nhưng cô không chút để ý, tuy nhiên, ánh mắt của hai nam sinh đứng bên cạnh cô có chút tan rã, lại lộ ra một sự điên rồ cố chấp nào đó khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Chỉ có Giang Lăng là người tương đối bình thường, nửa người đứng dưới ánh đèn, một nửa lại ẩn trong bóng tối.

Ánh đèn mờ ảo nhấp nháy như sắp không chịu nổi mà vụt tắt.

Đàm Thanh che chở Hứa Tử Lạc, Chung Điển vẫn im lặng, Triệu Phi Cốc tựa hồ bị những gì vừa nhìn thấy dọa sợ không nhẹ, hơn nữa, vì đã lâu không ăn uống nên sắc mặt có chút tái nhợt, đầu toát đầy mồ hôi.

Mạnh Âm đứng khoanh tay trước ngực, dường như đang quan sát những người trong tàu.

Xác chết trên mặt đất đã không thể nhận dạng được, cũng không ai quan tâm.

Trần Y Nam ánh mắt tán loạn ngơ ngác nhìn chung quanh, đột nhiên cảm giác được có người nào đó đang nói bên tai mình, ngay cạnh tai cô, không— dán sát vào tai cô, không đúng, không đúng, nó ở trong đầu cô!

Trong não có cái gì đó đang nói chuyện!

Cái loại cảm giác bị giám sát và nhìn chằm chằm lại ập đến.

Sau lưng truyền đến vài tiếng lạch cạch, ngay phía sau lưng cô!

Trần Y Nam đột nhiên quay đầu lại và nhìn chằm chằm vào cánh cửa đã đóng kín dẫn đến toa phía sau.

Cánh cửa vẫn đóng chặt, trên khe cửa ở giữa và tay nắm còn có chút vết máu không biết là ai lưu lại.

Ngọn đèn duy nhất nhấp nháy thêm vài lần nữa.

Trong lúc cô đang ngơ ngác nhìn cửa xe, giọng nói lạnh lùng trong trẻo của Giang Lăng dường như truyền đến từ rất xa.

"...Tôi tin tưởng Đàm Thanh là một người tốt. Hiện tại thời gian không còn nhiều lắm, chúng ta nếu tự mình phân phối toa xe chắc chắn sẽ khó hoàn thành một cách hiệu quả. Hơn nữa, chúng ta cũng không có thời gian đi nghiên cứu cẩn thận thứ gì bên ngoài cửa sổ."

Giang Lăng dừng một chút, đề nghị, "Tốt hơn là nên tìm một người đưa ra quyết định, để Đàm Thanh phân bổ toa xe, nếu ai có ý kiến sẽ bàn lại sau."

Không còn nhiều thời gian nên Đàm Thanh cũng không từ chối mà nói thẳng: "Vì tôi và Hứa Tử Lạc cùng một toa nên tôi phải bảo vệ an toàn cho cô bé, tôi sẽ chọn một trong hai toa số 1 và số 2."

"Toa còn lại có thể giao cho một cô gái, Tô..."

Đàm Thanh quay đầu lại nhìn nữ sinh tóc ngắn là người duy nhất đang nhàn nhã ngồi trên ghế, dường như chỉ đang đi một chuyến tàu điện ngầm bình thường, nhưng toàn thân dính đầy máu, so với BOSS còn giống BOSS hơn: "..."

Trong khoảng thời gian ngắn thật khó để liên kết cô với hình tượng yếu ớt dễ bị tổn thương.

Tô Dao Linh cũng trực tiếp nói: "Tôi ở toa nào cũng được, các người nhanh chóng giải quyết đi."

Giang Lăng lại chủ động đề nghị: "Tôi muốn cùng một toa với Tô Dao Linh."

Nghe vậy, tất cả mọi người đều nhìn về phía hai người họ.

Cũng đúng, nam sinh sáng sủa đẹp trai, nữ sinh mặc dù hình tượng có chút khiến người ta… một chút, nhưng ngũ quan vẫn rất xinh đẹp, bỏ qua vết máu trên người cùng cây kéo lớn, cô vẫn là một cô gái ưa nhìn.

Nhưng không ngờ người phản đối không phải ai khác mà chính là hai học sinh trung học khác.

Trương Bằng Phi và Lưu Tiểu Sa trông như thể bảo bối của họ bị người đoạt mất, đôi mắt đỏ ngầu như sắp phun lửa, gần như đồng thanh nói: "Không được!"

Đàm Thanh: "...?"

Lưu Tiểu Sa: "Tôi muốn ở cùng khoang với cậu ấy!"

Trương Bằng Phi càng lớn tiếng hô hào: "Cậu ấy không thể sang khoang khác!"

Giang Lăng và Tô Dao Linh đều rất thông minh, nhưng chỉ có Tô Dao Linh mới có thể đánh bại những con quái vật đáng sợ đó— bao gồm cả nhân viên phục vụ, vì vậy, đối với hai người đang lang thang trên bờ vực tinh thần suy đổ mà nói, Tô Dao Linh là hy vọng duy nhất có thể giúp bọn họ sống sót thoát ra ngoài.

Đàm Thanh: "...Tôi có thể hỏi tại sao không?"

Một toa chỉ có thể chứa hai người, nếu nhiều hơn một người thì sẽ chết, cho dù Giang Lăng có thể nhường bạn gái hắn lại, hai người cũng không thể ở cùng một toa với Tô Dao Linh được. .

Đàm Thanh không nói nên lời.

Lưu Tiểu Sa dùng móng tay siết chặt lòng bàn tay, "Tôi nhất định phải sống sót, chỉ có cậu ấy mới có thể giúp tôi sống sót!"

Trương Bằng Phi cũng nói: "Còn lại một mình tôi sẽ chết!"

Hắn há to miệng, tựa hồ nghe thấy thanh âm quỷ dị nào đó, sau đó toàn thân hắn run rẩy, "Không, tôi không muốn chết, tôi không muốn chết!!! Cậu ấy nói rằng cậu ấy có thể dẫn theo tôi sống sót ra ngoài—"

Ngay khi tình thế rơi vào bế tắc, người phá vỡ cục diện bế tắc xuất hiện.

Tô Dao Linh trực tiếp một câu giải quyết vấn đề khó khăn này: "Giang Lăng rất thông minh, đi theo cậu ấy là có thể sống sót, nếu đều muốn đoạt lấy vị trí duy nhất thì cuối cùng ai cũng không thể sống được."

Lưu Tiểu Sa cùng Trương Bằng Phi đồng thời nhìn về phía cô.

Tô Dao Linh nói tiếp: “Đàm Thanh lợi hại hơn, toa số 1 bây giờ không biết có an toàn hay không, bởi vì đứa bé này giúp bọn họ có được chỗ tốt là toa số 1 hoặc toa số 2, nhưng cũng không chỉ có lợi mà không có rủi ro, vậy toa số 1 liền giao cho Đàm Thanh, chúng tôi đều là học sinh trung học, là nhóm yếu thế nên được phân toa số 2 rất hợp lý phải không?"

Đàm Thanh: "...Có lý."

Toa số 1 được phân cho hắn và Hứa Tử Lạc, số 2 được phân cho Giang Lăng và Trương Bằng Phi.

Đàm Thanh ban đầu nghĩ rằng sẽ rất khó để thuyết phục hai học sinh trung học một cao một thấp này dựa trên sự cố chấp điên cuồng của họ vào lúc này, ai biết rằng hai người họ lại đồng ý ngay lập tức khi Tô Dao Linh mở miệng.

…...Không phải cô ấy đã hạ độc hai người bọn họ đấy chứ?

Đàm Thanh nghĩ không sai, trạng thái tinh thần hiện tại của Trương Bằng Phi và Lưu Tiểu Sa quả thực không bình thường nên họ mới có thể mỗi lần đều đem lời Tô Dao Linh nói coi như thánh chỉ mà làm.

Biểu hiện điên loạn và mất lý trí của mỗi người là khác nhau, có người bị ảo giác thính giác và thị giác, có người tràn đầy tính công kích, cũng có người sẽ rơi vào trạng thái điên cuồng hoang tưởng.

Tô Dao Linh đứng dậy, lướt qua Trần Y Nam đang xuất thần, đi đến lối thông giữa các toa xe và mở cửa toa phía sau.

Tuy rằng ánh đèn trong toa tàu vẫn lờ mờ không rõ, nhưng mơ hồ có thể thấy được toa số 4 không có thứ gì, cửa dẫn đến toa số 5 đang đóng lại, nhưng không khoá kín.

"Nhìn qua toa số 3 và số 4 tương đối an toàn, một toa dành cho chúng tôi, một toa dành cho mấy sinh viên đại học," Tô Dao Linh nói: "Các người có thể chọn trước, tôi sẽ chọn toa còn lại."

Chung Điển được xem như người lãnh đạo và đóng vai trò phát ngôn trong số những sinh viên này, hắn chỉnh lại mắt kính nói: "Chúng tôi muốn số 4."

Triệu Phi Cốc rất sợ hãi, nghe vậy không khỏi nói: "Tại sao? Toa số 4 không phải cách toa của kẻ điên kia rất gần..."

Chung Điển lắc đầu với hắn, hạ giọng nói: "Toa số 3 rất kỳ lạ."

Triệu Phi Cốc nghe vậy không khỏi nghĩ đến khuôn mặt hắn nhìn thấy ngoài cửa sổ.

Thứ kia rốt cuộc là thứ quái quỷ gì vậy?

Nó chỉ tập trung vào toa số 3 hay có thể giám sát toàn bộ tàu điện ngầm?

Kỳ thực, sự lựa chọn của Chung Điển còn có một nguyên nhân khác, ngoài những thứ kỳ lạ không biết có tồn tại hay không luôn xuất hiện ngoài cửa sổ, còn có một chuyện đó là bọn họ luôn nói rằng có thêm một người, và ít hơn một người.

Vì không hiểu nên tốt nhất không nên chọn toa số 3, dù sao vừa rồi bọn họ cũng thấy, toa số 4 cũng an toàn, Đàm Thanh nói kẻ điên bị còng tay, cửa cũng khóa, cho dù kẻ điên kia mất trí phát cuồng cũng không thể thoát ra được.

"Tôi, chúng tôi ở toa số 4 sao?"

Trần Y Nam có chút sợ hãi nói: "Vậy các cậu đi đâu?"

Chung Điển: "..."

Xong rồi, không tính đến hai nữ sinh này.

Theo lý mà nói, lẽ ra hắn nên nhường toa số 4 cho hai cô gái, nhưng bây giờ là thời điểm sống còn nên Chung Điển có chút trầm mặc, nhất thời không trả lời câu hỏi.

"Đàm Thanh không phải có chìa khóa còng tay sao?"

Tô Dao Linh quay đầu nhìn người đàn ông, "Đưa chìa khóa cho bọn họ, bọn họ đem kẻ điên nhốt vào một toa phía sau, như vậy toa số 5 sẽ trống."

Trương Tuấn ngồi co ro trong góc nghe hồi lâu, cảm thấy có gì đó không ổn: "Vậy tôi ở toa nào?"

Tô Dao Linh: “Tôi đề nghị anh đi chung toa với người điên.”

Trương Tuấn: "??"

Đề xuất rất hay, lần sau cũng không cần nói nữa.

Thời gian không còn nhiều, chỉ còn lại hai phút, Đàm Thanh đưa chìa khóa cho Chung Điển, hắn phải đi kiểm tra toa số 1 có an toàn hay không mới có thể đem Hứa Tử Lạc theo qua, cuối cùng tạm thời giao cô bé cho Giang Lăng trông hộ.

Tô Dao Linh ở lại toa số 3, tương đương với không rời đi, đứng dậy muốn mở cửa, nhưng sau đó lại ngồi xuống, một bước đều lười di chuyển.

"Chờ một chút,"

Khi những người còn lại đang đi ra toa phía sau, Tô Dao Linh đột nhiên gọi lại.

Chung Điển quay đầu: "Chuyện gì?"

Tô Dao Linh liếc nhìn Mạnh Âm ở gần, từ trong lòng ngực ném ra thứ gì đó, may là Mạnh Âm tay mắt lanh lẹ bắt được, nếu không nó đã cắm ở trên người cô.

Không sai, thứ mà Tô Dao Linh ném ra chính là chiếc kéo lớn trong túi.

Vẫn đẫm máu.

Mạnh Âm: "...?"

Tô Dao Linh nói: "Ngoại trừ Lộ Liêu Liêu, còn có Tống Quế, Tống Quế có thể ở toa số 1 hoặc là toa phía sau, vật này cho các người tự vệ."

Triệu Phi Cốc không hiểu: "Vậy cô đưa cho tôi cùng Chung ca là được, sao lại đưa cho con gái?"

"Tôi tin tưởng con gái hơn,"

Tô Dao Linh mỉm cười, “Hơn nữa, Chung Điển thoạt nhìn hình như cũng không thích vận động."

Chung Điển:...…?

Sao lại kéo hắn vào?

Thời gian không nhiều, Tô Dao Linh nguyện ý cho bọn họ vũ khí đã coi như không tệ, không cần phải ở lại đây suy nghĩ vấn đề này.

Mấy người mở cửa bước vào toa số 4.

Cánh cửa phía sau từ từ tự đóng lại.

Đàm Thanh và những người khác cũng rời khỏi toa số 3 đi đến toa phía trước tàu điện ngầm, mặc dù Trương Bằng Phi đồng ý đi chung với Giang Lăng nhưng hắn là người đi cuối cùng và ở cạnh cửa canh giữ, vẫn luôn bảo trì tình trạng cửa mở giữa hai bên, không hề có ý tứ muốn rời khỏi toa số 3.

Sau đó, ánh mắt hắn rơi vào Lưu Tiểu Sa bên cạnh Tô Dao Linh, trong mắt hiện lên một tia sợ hãi.

Tô Dao Linh nói: "Ở cùng Giang Lăng, hắn là người thông minh, nghe lời cậu ta sẽ không chết. Nhớ kỹ, nhất định phải nghe lời tôi và cậu ta, nếu không cậu sẽ không thể sống sót..."

"…Tất cả đều nghe cậu ấy nói, tôi muốn sống, tôi không muốn ở lại đây, chúng nó cứ nói mãi..." Đôi mắt của Trương Bằng Phi đột nhiên trở nên mơ màng.

Giang Lăng đứng sau Trương Bằng Phi quay người nhìn hắn, hỏi, "Chúng nó là ai?"

"Ngoài cửa sổ... trên tàu, dưới gầm... trong đầu tôi..."

Đang khi Trương Bằng Phi nói những lời không rõ ý nghĩa, Lưu Tiểu Sa đột nhiên bưng kín lỗ tai, đôi mắt đỏ ngầu và hét lớn: "Im đi, im đi! Đừng kêu nữa! Đừng kêu nữa!"

【Khoảng cách cửa toa tàu điện ngầm khoá kín còn lại 00:02 】

Thanh lăn màu đỏ đột nhiên chuyển động tốc độ càng lúc càng nhanh, ánh đèn mờ đột nhiên biến thành màu đỏ như máu.

【Cửa tàu sắp khóa, xin hãy ghi nhớ điều khoản đặc thù của trạm này, không— 】

Màn hình nhấp nháy vài lần rồi tắt hoàn toàn, nội dung phía sau vẫn chưa hiện ra.

Đúng lúc này, cánh cửa Trương Bằng Phi giữ đột nhiên đóng lại với một lực lượng cực lớn không thể chống cự được!

Có vẻ như là một loại lực lượng nào đó của chính tàu điện ngầm, cưỡng chế đóng cửa và khóa lại.

Trước khi hai cánh cửa khép lại, Trương Bằng Phi bỗng nhiên điên cuồng xoa xoa tai của mình sau đó nhìn về phía Tô Dao Linh, giơ tay chỉ vào cô: "Dê! Dê! Dê ở bên cạnh cậu!"

Tô Dao Linh nhìn chung quanh, nhưng không thấy dê mà Trương Bằng Phi nói, chỉ nghe thấy tiếng bước chân dồn dập phía sau lưng.

Theo sát sau đó, trước khi cửa phía sau kịp đóng lại, một bóng người đã bị đẩy vào toa số 3.

Cùng lúc đó, cửa vang lên tiếng khóa lại, cửa trước và sau đều bị khóa kín hoàn toàn.

Một giọng nói chói tai phát ra, âm thanh bị bóp méo bén nhọn, kèm theo đó là ngọn đèn đỏ rực nhấp nháy chớp tắt.

【Zizi...cửa xe đã bị khóa, bạn không thể...zizi...ra khỏi toa...zizi... bạn đang ở.】

【Zizi...Năm phút trước khi đến ga cuối, cửa sẽ mở lại...zizi 】

【Hành khách xuống tàu zizi... chú ý... zizi……mang theo vé... zizi…... ]

Tiếng ồn biến mất.

【Xuống tàu ở cửa bên phải và chú ý khoảng trống giữa cửa và sân ga. 】

【Điều cuối cùng, vui lòng nhớ kỹ điều khoản đặc thù của trạm này, hãy luôn sợ hãi! Hãy luôn sợ hãi! Chúc tất cả hành khách có một chuyến đi vui vẻ. 】

Trong toa số 3 hiện ra ánh đèn đỏ rực—

Lưu Tiểu Sa hai tay ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất, lẩm bẩm một mình, Tô Dao Linh nhìn người bị đẩy vào trong toa số 3.

Lúc này trong toa số 3 có ba người.

Mà theo lời của thông báo điều khoản đặc thù của trạm này là yêu cầu sau khi cửa khoá mỗi toa chỉ được phép tồn tại hai hành khách.

***

Người bị đẩy vào chính là Mạnh Âm, nhìn qua có vẻ có chút chật vật, trên chiếc cổ trắng như tuyết của cô ta có một vết đỏ do vật nhọn đâm vào.

Cô ta nói: “Kéo đã bị cướp.”

Tô Dao Linh gật đầu.

Mạnh Âm liếc nhìn Lưu Tiểu Sa đang thống khổ trên mặt đất, sau đó lại nhìn Tô Dao Linh: "Lộ Liêu Liêu đã chết."

Tô Dao Linh gật đầu.

Mạnh Âm:...?

Đó là? Đó là phản ứng nên có của cô sao?

Suy nghĩ của cô ta quay cuồng: "Chẳng lẽ cô… đã sớm biết cô ta sẽ chết? Biết rõ cái kéo sẽ bị cướp mất? "

Tô Dao Linh mỉm cười, "Tôi không biết rằng cô ấy sẽ chết, và tôi cũng không biết cô thậm chí còn không thể giữ được chiếc kéo."

"Vậy tại sao cô không tỏ ra kinh ngạc chút nào?"

"Nếu kinh ngạc có thể để tôi biết rõ nguyên nhân cái chết của Lộ Liêu Liêu, tôi đây cũng có thể kinh ngạc."

Ngữ khí Tô Dao Linh trở nên sắc bén, "Về phần cô, cô không thể không giữ được cây kéo đó, tôi cảm thấy bất luận là ai cũng đều không phải là đối thủ của cô, bất kể là ai đẩy cô vào đây cũng không biết mình đang bị lợi dụng đâu nhỉ. Có lẽ tôi nên đổi một cách nói khác - cô đã lợi dụng ai, để khiến mình nhìn qua có vẻ vô tội và bị đẩy trở lại toa số 3."

Mạnh Âm có chút cảnh giác nhìn cô: "Tôi không hiểu cô đang nói gì."

Cô ta nói: "Bây giờ chúng ta không phải nên lo lắng vấn đề toa số 3 sẽ vì vi phạm quy tắc mà cả ba hành khách đều chết vô ích sao? Trạm cuối sắp đến rồi, chúng ta đã vượt qua nhiều trạm như vậy, cô không cảm thấy chết ở đây thật đáng tiếc sao?"

Tô Dao Linh buồn cười mà nhìn cô ta: "Cô có biện pháp giải quyết vấn đề này sao?”

Mạnh Âm nhìn Lưu Tiểu Sa ở trong góc: "Mặc dù hắn là bạn học của cô, nhưng tôi dù sao cũng là một người trưởng thành, cái giá phải trả khi chiến đấu với tôi cũng cao hơn. Tôi không phải cố ý đến đây, nhưng việc đã đến nước này cũng chỉ có thể tìm cách nhanh nhất để có thể sống sót, hiện tại vẫn còn chưa biết hình phạt để chúng ta chết là gì. Có lẽ chúng ta vẫn còn đường sống."

Mạnh Âm lúc trước vẫn rất ít khi mở miệng, giờ lại dùng giọng nói rất quả quyết: "Hợp tác với tôi là lựa chọn tốt nhất của cô."

Tô Diệu Linh trực tiếp giúp cô ta nói thẳng ý tứ trong lời nói: "Ý của cô là, muốn tôi và cô cùng xử lý Lưu Tiểu Sa?"

Xử lý là một từ tương đối thân thiện.

Theo như điều khoản đặc thù chỉ có thể có hai hành khách còn sống.

Trong ba người, chỉ có hai người có thể sống sót.

Tô Dao Linh nói: “Nhưng nếu tôi không muốn gϊếŧ người thì sao?”

Mạnh Âm nhìn về phía cô, vẫn luôn cùng Tô Dao Linh giữ một khoảng cách nhất định, hiển nhiên cũng không tin tưởng Tô Dao Linh.

Dưới ánh đèn đỏ, vẻ mặt cô ta lộ ra có chút lạnh lẽo : “Nếu cô không muốn ra tay với bạn học của mình thì cứ đưa cây kéo cho tôi, tôi thay cô động thủ."

"Vậy cũng không cần làm phiền cô."

"Nếu cậu ta không chết, thì cô và tôi sẽ chết."

Tô Dao Linh lắc đầu.

"Nhưng tôi nghĩ chúng ta sẽ không chết."

Mạnh Âm khó hiểu hỏi, "Tại sao?!"

"Ai nói điều khoản đặc thù mà chúng ta nghe được nhất định là thật?"

Tô Dao Linh khinh thường nói: "Nó nói rằng nếu toa bị quá tải, chúng ta sẽ chết. Chúng ta thật sự sẽ chết sao?"

"Nhưng điều khoản đặc thù của mấy trạm trước đều ứng nghiệm, nếu không tuân thủ sẽ có nguy hiểm, đương nhiên ngoại trừ trạm tiểu khu Thanh Hà Nhã Viên, trạm đó tôi cũng không biết đã xảy ra vấn đề gì..."

"Đúng vậy, cho đến nay, các điều khoản đặc thù được đề cập trong thông báo của nhà ga đều ứng nghiệm, hơn nữa những điều khoản này đối với chúng ta ít nhất còn thân thiện hơn những con quái vật trên tàu, nhưng là,"

Tô Dao Linh dừng một chút và nói tiếp: "Điều khoản đặc thù của trạm này mà chúng ta nghe được không nhất định là những điều khoản thân thiện do phía nhà ga đưa ra, thậm chí có thể không phải do nhà ga cung cấp."

Mạnh Âm lắc đầu, vẫn không tin, "Các điều khoản đặc thù của từng trạm đều dùng âm thanh thông báo, cho dù điều khoản đặc thù của Thanh Hà Nhã Viên mất đi hiệu lực cũng không có nghĩa là trạm này cũng sẽ mất hiệu lực."

"Quả thật là dùng âm thanh để thông báo,"

Tô Dao Linh kiên nhẫn giải thích: "Nhưng cô không thấy âm thanh ở trạm đài này rất kỳ lạ sao? Phía trước tín hiệu vẫn luôn rất kém, phía sau đột nhiên tạp âm biến mất, trôi chảy vô cùng và còn không có tiếng ồn."

Mạnh Âm cau mày: "Cho nên?"

"Cô biết [Cướp tín hiệu] không?"

Mạnh Âm buột miệng nói: "Ý cô là, nội dung xuất hiện sau khi tạp âm biến mất cùng đoạn lúc trước với tín hiệu cực kỳ kém không giống nhau? Nội dung thông báo của bản gốc đã bị thay thế?"

Tô Dao Linh gật đầu: "Cô xem, cô rất thông minh. Tôi chỉ nhắc đến một danh từ, thậm chí không cần giải thích ý nghĩa của từ đó, cô đã hiểu tôi định nói gì."

Cô tiếp tục, "Dù ở trạm này có quái vật hay không, hay quái vật là gì đều không quan trọng, điều quan trọng là chúng có khả năng thay đổi nội dung thông báo và thay thế bằng "nội dung mà chúng muốn cho chúng ta nghe"."

Lúc đó nội dung của thông báo là như thế này ——

【…Điều khoản đặc thù của trạm này Zizizi là Zizi 】

【Xin… Zizi không nên, Zizi…nên sợ… Zizi, không nên…. 】

Đoạn này là nội dung thông báo thực sự bởi vì bị nhiễu rất nghiêm trọng.

Thoạt nghe có vẻ là nên sợ hãi nhưng câu nói này hoàn toàn khác với những lời được lặp lại trong thông báo sau đó.

【Xin không nên vi phạm các điều khoản đặc thù của trạm này. Điều khoản đặc thù có nội dung như sau: Hãy duy trì cảm giác sợ hãi… 】

Từ chỗ này bắt đầu, tín hiệu được chuyển thành tín hiệu của "chúng", cũng chính là nội dung thông báo giả mạo.

【…Sau năm phút, cửa thông giữa mỗi toa sẽ tự động khóa.…Sau khi cửa được khóa, mỗi toa phải có hai hành khách còn sống, không quá hai và không ít hơn hai. Nếu không, toa không tuân thủ quy tắc tất cả mọi người đều sẽ tử vong...

Cuối cùng xin hãy nhớ kỹ một điều, hãy duy trì cảm giác sợ hãi! Hãy duy trì cảm giác sợ hãi!

Chúc bạn có một chuyến đi vui vẻ. 】

"Nên sợ" không có nghĩa là "nên sợ hãi", mà là "không nên sợ hãi", câu này thậm chí lặp lại ba lần, nhưng bị làm nhiễu, chỉ có thể nghe được những từ rời rạc.

Giả sử nội dung thông báo về sau là sai sự thật thì mọi chuyện đều dễ hiểu.

Nếu điều những thứ kia muốn nói với hành khách giống với thông báo ban đầu thì không cần phải cướp tín hiệu và thay thế tín hiệu, quy tắc hành khách bảo vệ những hành khách không gặp vấn đề, trong khi quái vật nhà ga lại muốn tàn sát tất cả hành khách.

Mục đích của hai bên hoàn toàn trái ngược nhau.

Như vậy muốn biết được thông báo chân thật cũng rất đơn giản, chỉ cần nhìn ngược lại nội dung thông báo đã biết là được.

Hãy duy trì sợ hãi! Hãy duy trì sợ hãi!— Là giả.

Điều khoản chính thức của trạm này là không nên sợ hãi!

Giữ hai hành khách còn sống trong cùng một toa, nếu không sẽ chết— điều này có nhiều khả năng là lời nói dối hơn là sự thật.

"Mục đích chúng nó làm như vậy là để làm gì, nếu muốn chúng ta hoảng sợ? Nhưng hoàn toàn không cần thiết mỗi toa chỉ có hai người..."

Tô Dao Linh ngắt lời cô, "Mục đích của chúng nó không chỉ là làm cho chúng ta hoảng sợ, làm cho chúng ta nhanh chóng bị đồng hóa và ăn mòn, càng là muốn chúng ta tự gϊếŧ lẫn nhau."

Vì tranh đoạt toa tàu có hạn trên tàu điện ngầm, những tư tưởng xấu xa sẽ nảy sinh, nỗi sợ hãi sẽ ngày càng sâu sắc và tinh thần sẽ dần dần trở nên méo mó và điên loạn.

Mạnh Âm nhíu mày: “Nhưng, làm sao có người có thể gϊếŧ người chỉ vì nghe xong thông báo…”

Lời của cô ta hoàn toàn im bặt.

Không cần Tô Dao Linh nhắc nhở, Mạnh Âm cũng ý thức được vừa rồi chính mình thật sự có ý định gϊếŧ người.

Nếu Lộ Liêu Liêu không phát điên gϊếŧ chết ba người, số lượng toa hiện tại căn bản là không đủ phân, mà Trương Tuấn có người giúp đỡ cũng sẽ không trở thành kẻ bị gạt ra ngoài rìa không có tiếng nói như bây giờ.

Bốn người bọn họ sẽ gϊếŧ những hành khách khác để có được toa tốt nhất, những người khác cũng muốn sống sót, vì sống sót, họ phải chống cự và gϊếŧ chóc.

Điều đáng sợ nhất là dưới sự ảnh hưởng của một lực lượng vô danh nào đó, họ không hề hay biết rằng mình đang bị những tư tưởng đen tối xúi giục, bị ăn mòn, chiếm hữu, rồi dần dần trở nên điên loạn.

——Muốn sống là sai sao? Tự vệ là sai sao?

Không có, cho nên gϊếŧ chóc cũng là nước chảy thành sông.

Loại ý niệm lẽ ra không nên xuất hiện trong đầu này xuất hiện, dưới tình huống bọn họ không hề phát giác, dùng một loại hình thức đương nhiên, truyền đi và cắm rễ đâm sâu vào trong đầu của bọn họ.

Chẳng trách Tô Dao Linh nhìn thấy chính mình không hề có chút kinh ngạc, bởi vì cô đã sớm biết, thông báo không có tạp âm phía sau có khả năng cao là giả.

Trong lòng Mạnh Âm đã tin hơn phân nửa, nhưng ngoài miệng vẫn nói—

"Cái gọi là cướp tín hiệu mà cô nhắc đến chẳng qua chỉ là suy đoán, cũng không có chứng cứ. Nếu chúng ta phạm sai lầm cũng không thể gánh nổi cái giá phải trả là cái chết."

Thiếu nữ mỉm cười, chắc chắn nói.

“Việc cô còn sống và đang nói chuyện với tôi là bằng chứng rõ ràng nhất.”

Rầm rầm—

Bánh xe chạy trên đường ray tuỳ ý lao nhanh.

Trong lúc hai cô gái đang thảo luận, Lưu Tiểu Sa vẫn ngồi xổm dưới đất cuối cùng cũng ngẩng đầu lên.

Hắn nuốt một ngụm nước bọt, cố chống cự lại cảm giác đói cồn cào, nhìn về phía cửa sổ.

Bên ngoài cửa sổ, có một khuôn mặt đen đúa, vặn vẹo, không có nhãn cầu, khoé miệng cong lên một cách quỷ dị, lặng yên không một tiếng động nhìn bọn họ chằm chằm.

Giống như đang nhìn chằm chằm vào một bữa ăn ngon có một không hai.

Những gì Trần Y Nam và Triệu Phi Cốc nhìn thấy không phải là ảo giác.

Thực sự có thứ gì đó bên ngoài cửa sổ.

_________