Chương 28: Tuyến tàu điện ngầm số 7(18.1) — Hợp tác

_________

Ngay khi Đàm Thanh chìm vào ký ức và bắt đầu sinh ra sợ hãi, trong thế giới điên cuồng đầy rẫy những vòng xoáy và đường cong đó có một đường huyết tuyến kéo dài.

Có vô số bóng xám bám lên đường huyết tuyến kia, mà phần đầu trong đó, đột nhiên loé sáng một cái.

Ánh sáng mờ nhạt này lóe lên liên tục, lại khiến cho đoàn ánh sáng sâu trong vô tận hỗn loạn đột nhiên trở nên hưng phấn.

Nó đã nhìn thấy.

Nó đã nhìn thấy!

Dường như nó không thể nhìn rõ đường huyết sắc kia, cũng không thấy rõ bất kỳ thứ gì xung quanh mà chỉ có thể nhìn thấy đốm sáng lập lòe ở đó.

Nó muốn ra ngoài tìm kiếm mặt trời nhỏ vừa biến mất của nó, đạo nghĩa không chùn bước lập tức hướng về phía điểm sáng lao đi - nhưng mà, những vòng xoáy vô tận và đường cong ồn ào hỗn loạn chặn lại đường đi của nó, đem thứ muốn cưỡng ép xông qua cứa ra vết thương chồng chất.

Nhưng nó vẫn như cũ xông về phía trước, hơn nữa còn đi nhanh hơn.

Bởi vì nó sợ điểm sáng tắt đi, sợ bản thân lại mất phương hướng——

Nó muốn xé rách ra một lối đi, bước đến một thế giới khác, một thế giới mà nó có thể chạm vào mặt trời nhỏ đó.

Cuối cùng nó cũng đến được trước điểm sáng nhấp nháy, chỉ cần chạm nhẹ một cái——

Điểm sáng vụt tắt, mọi thứ trở lại trạng thái hỗn loạn nguyên thủy nhất, cơn lốc điên cuồng cắt đứt cơ thể nó, đau đớn khiến nó gần như có cảm giác như bị xé nát.

Tại sao lại biến mất?

Trước khi mất đi ý thức, nó hoảng hốt quyết định sẽ dùng toàn bộ sức mạnh một lần nữa mở ra một khe hở trong thế giới hỗn loạn vô tận.

Tại nơi ánh sáng biến mất đó, mở ra một khe hở.

***

"Chú!"

Giọng nói của Hứa Tử Lạc đột nhiên đánh thức Đàm Thanh.

Lúc này hắn mới phát hiện mình đã ra một thân mồ hôi lạnh, thậm chí quần áo sau lưng cũng ướt đẫm.

Khoảnh khắc hinh hãi tỉnh lại từ trong hồi ức lúc nhỏ, hắn giống như cảm giác được có thứ gì đó đang nhìn chằm chằm vào mình, loại cảm giác bị nhìn chăm chú càng lúc càng mãnh liệt.

Thậm chí hắn còn cảm thấy trong khoảnh khắc kia, có một thứ tồn tại nào đó vô cùng đáng sợ và khủng khϊếp, đã nhìn thấy hắn và lao về về phía này.

Nếu như không phải vừa rồi được đánh thức, có lẽ hắn đã bị vô tận điên cuồng nuốt chửng.

"Đừng sợ,"

Thanh âm non nớt của Hứa Tử Lạc vang lên, cô lặp lại: “Đừng sợ.”

Nghe có vẻ rất kỳ quái, một người đàn ông trưởng thành lại phải nhờ một đứa trẻ an ủi và bảo hắn đừng sợ.

Đàm Thanh lúc đầu không có phản ứng, nhưng sau đó hắn nhớ lại đoạn tin tức nghe được trước khi cửa khóa — đoạn thông báo nói rằng hành khách phải luôn bảo trì sợ hãi, hơn nữa còn lặp lại nhiều lần.

"Tại sao lại nói như vậy?"

Đàm Thanh cảm thấy rằng mặc dù trực giác của Hứa Tử Lạc đôi khi không thể hiểu nổi nhưng luôn rất có đạo lý.

Hứa Tử Lạc nghiêng đầu suy nghĩ một lúc: “Mẹ đã nói với cháu rằng, nếu cháu bị lạc cũng đừng sợ, hãy ở yên tại chỗ và đợi họ. Gặp người xấu cũng đừng sợ, cũng không được đi theo bọn họ. Nếu..."

Cô bé nói chậm và nói rất nhiều.

"Cho nên thông báo nói sai rồi, lúc nào cũng sợ hãi cũng vô ích, sợ hãi sẽ chỉ khiến mọi việc trở nên tồi tệ hơn."

Đợi cô nói xong, Đàm Thanh vẫn đang nghe liền hỏi: "Cháu nhớ mẹ sao?"

Sau đó hắn nhận ra mình đã lỡ lời.

Bởi vì bố mẹ của Hứa Tử Lạc đã bị gϊếŧ ngay trước mặt bọn họ, bị những con quái vật kia...

Sau đó cũng biến thành quái vật.

Hứa Tử Lạc xoa bụng, có vẻ hơi đói, nói: "Cháu nhất định sẽ nhớ mẹ, nếu chú chết, cháu cũng sẽ nhớ chú. Buồn bã cũng chẳng ích gì, mạng sống mới là quan trọng nhất."

.…..thật là rất có sức thuyết phục, lại rất cảm động.

Đàm Thanh phát hiện Hứa Tử Lạc cũng không phải là một đứa trẻ quá điềm tĩnh, cũng không thờ ơ lạnh lùng đối với tất cả mọi thứ xung quanh.

Cô chỉ là đem phần lớn suy nghĩ của mình nhốt lại trong đầu, không cho chúng có cơ hội thoát ra, mà khả năng quan sát hoàn cảnh của cô đã đạt đến mức vô cùng mạnh mẽ, đồng thời cô cũng có thể khống chế được những cảm xúc tiêu cực của bản thân.

"Cháu cảm thấy chú là một người tốt,"

Hứa Tử Lạc liếc nhìn trần xe, nơi ánh đèn đỏ yếu ớt đang loé lên, “Sau khi rất nhiều cô chú quen biết cháu, họ đều cho rằng cháu là một đứa trẻ kỳ lạ, cháu cũng không có bạn bè cùng lứa tuổi, cháu cảm thấy bọn họ thật trẻ con, họ lại nghĩ cháu là một kẻ lập dị."

"Nhưng chú không hề dùng loại ánh mắt khác thường đó nhìn cháu."

Không ngờ Hứa Tử Lạc lại trải qua những chuyện như vậy.

"Cháu tuyệt đối không phải người lập dị."

Đàm Thanh dừng lại, nghiêm túc nói: "Cháu có một năng lực rất lợi hại, có thể tự cứu mình, giúp đỡ nhiều người, cũng có thể cứu rất nhiều người khác."

Hứa Tử Lạc nói: “Chú trở thành cảnh sát, chính là muốn giúp đỡ mọi người sao?”

Đàm Thanh nghĩ đến lúc vừa mới tốt nghiệp nhiệt huyết tràn đầy, chính mình là như thế nào mỗi ngày đều sử dụng lý tưởng để cổ vũ bản thân, mỗi sáng sớm trước khi ra ngoài đều nghiêm túc nhìn vào huy chương của mình, luôn nghĩ đến một ngày bảo vệ xã hội ổn định, bảo vệ người dân cùng chính nghĩa.

Lại là thế nào trải qua vô số vụ án, trải qua muôn màu cuộc sống, đi qua lại nơi làm việc, lại bị gia đình thúc hôn… Đến cuối cùng, dường như lại bị đứa trẻ này một câu nói ra ý tưởng ban đầu của mình: "Có lẽ là vậy."

Đều muốn cứu nhiều người hơn, bởi vì có năng lực nên muốn phải bảo vệ nhiều người hơn nữa.

Vì đã từng được bảo hộ cho nên hy vọng khi lớn lên, cũng có thể trở thành người bảo hộ người khác.

Đó là lý do hắn chọn nghề này.

Mà bây giờ, trong thế giới hỗn loạn này, liệu hắn có thể tiếp tục bảo vệ những người mà hắn muốn bảo vệ sao?

Hứa Tử Lạc an tĩnh lại, ngâm nga một bài hát hoặc là đồng dao không rõ giai điệu, Đàm Thanh thoáng nhìn thấy một bóng đen giống như mặt người lướt qua cửa sổ, nhưng không nói một lời.

Hắn là một người trưởng thành, là người bảo vệ, hắn không thể sợ hãi trước một bóng đen mà hét lên, càng không thể chỉ ra ngoài cửa sổ và nói, đó có phải là quái vật hay không?

Hắn chỉ siết chặt tay Hứa Tử Lạc, sau đó nói: "Yên tâm, chúng ta nhất định có thể thoát khỏi đây."

Hứa Tử Lạc liếc nhìn cửa sổ, nhưng cũng không nói gì, chỉ gật đầu.

Hai người ngồi trên ghế cùng chờ đợi “cuộc hành trình” dài dòng kết thúc.

***

Lúc này, tiết mục thăm hỏi trong toa số 3 vẫn chưa kết thúc.

"Mình là người, người sẽ không ăn người. Tô Dao Linh là người, cho nên mình sẽ không ăn Tô Dao Linh. Mình không ăn Tô Dao Linh, Tô Dao Linh không phải đồ ăn. Đồ ăn sẽ không đánh người, mình bị Tô Dao Linh đánh, cho nên Tô Dao Linh không phải đồ ăn. Cậu ấy đánh mình bởi vì mình là con người, nếu mình đã là con người, con người sẽ không ăn thịt người, nên mình sẽ không ăn thịt người..."

Gói tẩy não do Tô Dao Linh truyền thụ được lặp đi lặp lại trong lời tự thoại của Lưu Tiểu Sa.

Nếu lúc này, nhân viên phục vụ nghe được cũng phải hô một tiếng chuyên gia.

Giống như chỗ nào cũng không đúng, nhưng lại giống như cũng không có gì sai.

Cả Tô Dao Linh và 777 đều không quan tâm nhiều đến sự tồn tại của Lưu Tiểu Sa (vì hắn ta quá yếu), điều họ phải đối mặt là một vấn đề khác nghiêm trọng hơn.

Địa phương sắp đến theo như lời 777, chính là một nơi nguy hiểm nhất trong hành trình này tính đến thời điểm hiện tại.

Một Lộ Liêu Liêu bị ô nhiễm không hoàn toàn đã có thể âm thầm gϊếŧ chết ba người trưởng thành, vậy những con quái vật bị ô nhiễm hoàn toàn thì sao?

Mà Tô Dao Linh cũng sẽ không ngây thơ cho rằng nơi đó chỉ có một con quái vật.

【Đông, đang, đinh, đang. 】

【Sắp đến trạm phía trước, trạm giữa. 】

【Khoảng cách Zizi đến… trạm cuối... Zizi... Zizi...còn năm phút.】

【Tất cả các cửa zizi…sắp mở... xin quý khách vui lòng… 】

【Tất cả hành khách vui lòng xuống tàu bằng cửa bên phải. Không cần mang theo vé! Vứt bỏ tất cả vũ khí trong tay, không được chống cự! Không được chạy trốn!】

【Nhắc lại, tất cả hành khách đều phải xuống tàu ở trạm giữa, hành khách không được phép ở lại trên toa tàu!】

【Xin hãy nghiêm túc tuân thủ các điều khoản trạm này, không được chống cự, không được chống cự!】

Một đoạn cuối cùng cực kỳ rõ ràng, không hề có dấu hiệu bị quấy nhiễu.

Mọi người đều biết, tàu điện ngầm số 7 có tổng cộng bảy sân ga, đây là thông tin tương đối đáng tin cậy mà họ đã có được lúc trước, mà trạm sắp đến tiếp theo.

Trạm giữa chẳng lẽ chính là trạm cuối cùng sao?

Những người không biết thông báo là đúng hay sai, những người ở biên giới điên cuồng, những “hành khách” đang chờ cửa mở và những con quái vật ẩn nấp trong bóng tối, dù họ đã sẵn sàng hay chưa .

Tàu điện ngầm đều sẽ dừng lại ở ga.

***

Đối với Tô Dao Linh và Giang Lăng mà nói, chuyện này đã rất đơn giản.

Sau khi biết được thủ đoạn của đám quái vật ở trạm này, rất dễ dàng phân biệt được thật giả.

Chỉ cần là thông báo không tổn hại gì thì không nên tin.

Không những không nên tin mà còn phải làm ngược lại.

Chỉ có chất lượng âm thanh bị tổn hại mới là thật.

Cứ như vậy, thông báo mang tính lừa gạt ban đầu đã trở thành một lời nhắc nhở.

Đối với Đàm Thanh, hắn hoàn toàn không phân biệt được nội dung thông báo cùng điều khoản của trạm này, nhưng hắn biết thông báo này nghe hoàn toàn chính là nói bậy và không thể tin tưởng, dù là giả chết ở trạm trước hay là bảo trì sợ hãi ở trạm này cũng thế, nhìn thế nào đều giống một cái bẫy.

Vì vậy, tại chỗ này thông báo của tàu điện ngầm đã sớm nằm trong danh sách không thể tín nhiệm.

Tất cả đều không thể tin!

Không chống cự?

Chỉ có kẻ ngốc mới tin điều đó!

Đàm Thanh là người suy nghĩ rất đơn giản, có thể gϊếŧ bằng một phát súng.

Nhưng Tô Dao Linh không thể làm như vậy.

Một phần nội dung thông báo có thể tin tưởng, nhưng tất nhiên, phần còn lại toàn là nhảm nhí.

Thông báo trước đó đến cái gọi là trạm giữa hẳn là đúng, nhưng trong thông báo còn đề cập đến còn năm phút nữa mới đến được điểm cuối, mà 777 vừa rồi cũng nói có một nơi mà quái vật bên ngoài có thể tàn sát hành khách.

Như vậy khả năng rất lớn trạm giữa không phải là trạm cuối.

Nếu không, thời điểm báo tên sân ga, ba chữ "trạm cuối cùng" sẽ được thêm vào trước tên "trạm giữa", tất nhiên có thể bị nhiễu nhưng tên "giữa" có thể đoán được là gợi ý— là một sân ga ở giữa hai cái nhà ga.

Nhưng nếu như vậy, bao gồm cả trạm cuối cùng, số lượng ga không chỉ có bảy mà là tám.

Điều này mâu thuẫn với trước đó rằng tàu điện ngầm số 7 chỉ có bảy ga.

Tuy nhiên, vấn đề bây giờ không phải là số lượng ga, trên một số tuyến tàu điện ngầm còn có những trạm "không tồn tại", có thể đã bị huỷ bỏ vì những lý do như không sử dụng được nên không được đánh dấu trên tuyến, thậm chí không được tính toán sẽ tiến sân ga.

Nhưng thường thì loại sân ga này sẽ không dừng lại.

Cái gọi là “vứt hết vũ khí trong tay, không được chống cự, không được bỏ chạy” ở đoạn cuối rõ ràng là một hành động đi chịu chết.

Mặc dù nó có vẻ vô lý nhưng không loại trừ khả năng có người thực sự tin.

Dù sao không phải ai cũng có thể phân biệt được tính xác thực của thông báo, mà những người có thể sống sót đến tận nơi này hoặc là đối nội dung của thông báo tin tưởng không nghi ngờ, hoặc là tinh thần đã quá không ổn định, năng lực phân biệt và nhận thức đều rối loạn.

Một số người thậm chí thông minh quá sẽ bị thông minh hại, nghĩ rằng mặc dù nội dung yêu cầu họ "không được chống cự" cũng có lý do căn bản đằng sau nó, nếu phản kháng không chừng sẽ xảy ra chuyện.

"Cô đoán không sai,"

777 vừa nói xong, đột nhiên biến sắc, tốc độ nói trở nên nhanh hơn, "Trạm giữa chính là nơi đó, là nơi những con quái vật bức dừng tàu điện ngầm. Thời điểm tàu dừng lại, năng lực đẩy lùi quái vật bên trong tàu điện ngầm là yếu nhất, chúng nó có thể tiến vào!”

Tô Dao Linh nhanh chóng từ trong câu nói này nghe được càng nhiều tin tức.

Bên trong tàu điện ngầm ở trạm giữa vẫn không quá thân thiện với quái vật, nhưng bên ngoài chắc chắn là vô cùng thân thiện, điều này cũng phù hợp với nội dung lừa gạt hành khách xuống tàu.

"Nhanh! Lập tức để tôi tiến vào vòng cổ, tôi có thể dùng năng lực của tôi để kích hoạt nó, giúp cô cải thiện thể năng trong khoảng thời gian ngắn để dễ dàng đối phó với những con quái vật kia."

"Mạnh Âm" lần đầu tiên lộ ra vẻ mặt hoảng sợ tột độ, "Chỉ có một phút thôi, tôi không phải đang cùng cô nói giỡn, đến tình trạng như bây giờ, nếu tôi đang tìm nơi ký sinh, cũng sẽ bị lũ quái vật xé nát thành mảnh nhỏ!”

Một âm thanh chói tai vang lên từ đáy toa tàu điện ngầm, đường ray và bánh xe xung đột ma sát ra những tia lửa kịch liệt, chiếu sáng đường hầm, cũng chiếu sáng những đồ vật bám trên cửa sổ.

Tốc độ của đoàn tàu càng ngày càng chậm, tiếng phanh gấp khiến tất cả hành khách còn chưa phát điên đều không khỏi bịt kín lỗ tai.

Tô Dao Linh nhìn ra ngoài cửa sổ, bất kể là phía trước, phía sau, bên trái hay bên phải, đều có một đống tứ chi giống như giác hút bám trên cửa sổ, còn có khuôn mặt tựa như mặt người như ẩn như hiện đằng sau.

Chúng nó tựa hồ đã quá lười để che giấu sự hiện hữu của mình, rậm rạp chằng chịt mà xuất hiện bên ngoài cửa sổ!

Đây không phải một hai con, hoặc là bốn năm con, mà là vô số quái vật màu xám đen!

"Nhìn thấy không! Chỉ cần tàu dừng lại, cửa mở ra, ngay cả tôi cũng sẽ chết, bọn nó ngay cả u linh cũng ăn, tôi không hề lừa cô, bây giờ cô để tôi tiến vào chiếc vòng cổ, tôi có thể đem tất cả năng lượng còn dư lại của tôi cho cô, hơn nữa, khi sức mạnh của sợi dây chuyền được kích hoạt, có thể lợi dụng một lượng lớn năng lượng được phát ra! Chỉ có như vậy, cô mới có khả năng sống sót!"

"Mạnh Âm" một hơi nói xong, sau đó quay đầu nhìn về phía Tô Dao Linh, "Cô còn chần chờ cái gì!"

Lưu Tiểu Sa ngồi trong góc bên cạnh, bị đám quái vật rậm rạp ngoài cửa sổ nhìn mình nhỏ xuống nước miếng cùng hàm răng dày đặc doạ sợ đến mức ăn nói bậy bạ, hai tay ôm đầu co ro trong góc.

Giang Lăng ở toa bên cạnh cũng bị cảnh tượng lóe lên tia lửa chiếu sáng bên ngoài làm cho sửng sốt, hồi lâu không nói nên lời.

Trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ——

Đây mà gọi là phó bản tân thủ à?

Tịch thu toàn bộ vũ khí trước khi lên tàu điện ngầm, tay không tấc sắt chính diện đối kháng với vô số quái vật trước mặt? ?

***

Tốc độ đoàn tàu càng ngày càng chậm, tiếng phanh xe chói tai cũng giảm dần, tất cả đều cho thấy trạm giữa nguy hiểm nhất đang đến gần.

Tô Dao Linh cuối cùng cũng không tiếp tục kiên trì, cô nhìn hướng "Mạnh Âm" đang lo lắng.

"Được rồi, bắt đầu đi."

“Mạnh Âm” vui mừng đến nỗi lập tức hóa thành một luồng ánh sáng trắng, tiến vào chiếc vòng cổ màu trắng bạc trên ngực Tô Dao Linh.

Cuốn sách trên sợi dây chuyền chậm rãi bay lên, tản ra ánh sáng bạc dịu nhẹ chưa từng có, vốn là kim loại chế thành vậy mà vào lúc này có thể trực tiếp mở ra!

Dư ảnh của một cuốn sách cổ màu bạc cực dày xuất hiện trước mặt nữ sinh, chiếu sáng toàn bộ khoang tàu u ám, xua tan toàn bộ ánh đèn đỏ trong toa.

Trong nháy mắt, cuốn sách dường như kiểm soát toàn bộ toa xe.

Ngay cả quái vật nằm sấp trên cửa kính ngoài toa số 3 dường như cũng bị nhiễm phải thứ gì đó đáng sợ, nó hét lên rồi nhảy ra khỏi tàu lăn xuống trên đường ray.

Ánh sáng trắng phát ra từ toa tàu chiếu sáng cả thế giới giống như ban ngày.

Mà trong đầu Tô Dao Linh chợt hiện lên một ý niệm— giống như một thỉnh cầu, một thỉnh cầu để tiến vào dư ảnh sách cổ trước mặt cô.

Cô biết đó là 777, vì vậy đồng ý.

777 thậm chí còn không có thời gian quét hết mọi thứ trong dư ảnh, nó lập tức đồng ý tất cả yêu cầu để dư ảnh có thể tiếp nhận bản thân nhanh hơn, sau đó bắt đầu điên cuồng dung hợp.

Trước khi dùng "sinh mệnh" của chính mình để kích hoạt cuốn sách này, giọng nói của 777 vang lên——

"Chuyến tàu này sẽ dừng lại mười phút, nhưng tôi sẽ cố gắng duy trì nó vận hành trong năm phút! Chỉ cần có thể kéo dài năm phút, tàu sẽ lại lần nữa khởi động!"

Cùng lúc đó, thân tàu cũng dừng hẳn lại.

Cánh cửa tàu điện ngầm từ từ mở ra——

Nhưng không giống như những lần tàu sắp vào trạm mở ra chính là, lần này, ngoài tất cả các cửa ở phía bên phải, cánh cửa vốn đang khóa kín ở các điểm nối tiếp giữa mỗi toa cũng toàn bộ mở ra!

Toàn bộ toa tàu điện ngầm giống như một khối thịt mỡ trong thế giới hắc ám.

Vô số bóng đen từ trong đường hầm, từ bên cạnh cây cột cao lớn sâu trong bóng tối phía xa sân ga vọt tới như điên!

Khi cửa mở, Giang Lăng có thể nhìn thấy mọi thứ trong toa số 3 bên cạnh, cũng có thể nhìn thấy làn sóng đen đáng sợ đang tiến về phía họ trên sân ga ngoài cửa đối diện.

Có vô số bóng đen từ trên nóc bò xuống và chui ra từ gầm xe.

Ngay lúc đó—

Trong nháy mắt, không nghe thấy bất kỳ âm thanh gì.

Tiếng gầm rú của quái vật, tiếng thân tàu bị quái vật cào xước, hay những lời thì thầm tồn tại trong không gian, tất cả đều biến mất sạch sẽ.

Toa số 3 giống như một ngôi sao trắng sáng rực, chiếu sáng mọi thứ xung quanh vô cùng rực rỡ.

Tuy không biết xảy ra chuyện gì, nhưng Giang Lăng biết rõ, một mình một người ở toa số 2 chính là chờ chết, vì vậy hắn không chút do dự lao về phía nơi sáng như ban ngày, ánh sáng quá sáng, hắn không thể không chặn lại đôi mắt bằng cảm giác mà tiến lên.

Những con quái vật vốn đang chuẩn bị nhảy vào giờ phút này đang la hét đau đớn và bị đẩy trở lại sân ga tối tăm, nhưng dù miệng chúng có há rộng cỡ nào hay vẻ ngoài đau đớn đến đâu, chúng nó giống như đang ở trong trạng thái chân không, thanh âm không cách nào truyền vào bên trong.

Đó là một loại gào thét trong im lặng, trùng kích trong im lặng, và khủng bố trong im lặng.

Vốn nên có tiếng gió, tiếng quái vật va vào những cây cột khổng lồ, nhưng chẳng có gì cả - giống như một đoạn video đã tắt âm thanh.

Sự yên tĩnh quỷ dị cùng cực kỳ nguy hiểm, hình ảnh trùng kích tạo nên sự tương phản mạnh mẽ.

Cột kiến trúc khổng lồ phía xa cao đến mức không thể nhìn thấy trong nháy mắt được chiếu sáng.

Những tòa kiến trúc cổ kính, khổng lồ, đổ nát và xiêu vẹo, có những đường nét mà con người không có khả năng kiến tạo ra, nơi đây dường như chỉ là rìa của một thế giới bí ẩn và nguy hiểm nào đó.

Trong khoang tàu, cường độ bạch quang không ngừng tăng lên, cuồng phong vô tận từ trong sách thổi ra, ống tay áo đồng phục rộng rãi của Tô Dao Linh bị cuốn bay lên, mái tóc ngắn xõa xuống sau tai.

777 đang điên cuồng sử dụng năng lượng được tạo ra vào thời điểm chiếc vòng cổ được kích hoạt để đẩy lùi những con quái vật kia, đồng thời cố gắng khôi phục hoạt động của tàu điện ngầm.

Trước đây, tàu điện ngầm dừng ở trạm giữa khoảng mười phút.

Nhưng đối mặt với vô số quái vật kinh khủng như vậy, mười phút cũng đủ để hành khách trên xe chết hàng trăm lần.

Nó chỉ có thể cam đoan, nhiều nhất giảm bớt năm phút thời gian.

Thời gian còn lại, phải xem Tô Dao Linh và những người khác có thể sống sót hay không.

Giờ phút này, Tô Dao Linh đang nhắm chặt mắt trước dư ảnh của cuốn sách màu trắng bạc.

Trong đầu cô xuất hiện một thanh âm.

【[Cuốn sách điên cuồng] đã được kích hoạt 】

【Khế ước trang thứ nhất đang được tạo… 】

【Tên: 777

Chủng loại: U linh nguỵ trang nhận thức

Đẳng cấp: Cấp C [có thể nâng cấp]

Năng lực chính: Đánh cắp ký ức của một sinh vật yếu đuối, biến thành hình tượng người chết trong trí nhớ và dùng hình thức mơ hồ nhận thức của đối phương tiến hành ngụy trang.

Địa điểm thu thập: Tàu điện ngầm số 7

Số trang: 001 】

【Chào mừng đến với Cuốn sách điên cuồng, chủ nhân của tôi. 】

Khi dư ảnh của cuốn sách cổ màu trắng bạc dần dần biến mất, ánh sáng dần dần ảm đạm, dư ảnh chuyển từ trang 001 trở lại trang tựa, một thanh âm già nua u ám đọc ra những dòng chữ trên trang tựa của cuốn sách.

【Tiếng sáo ngu muội tấu vang, cánh cửa điên cuồng rộng mở,

Hành tinh xa lạ mục nát cùng hắc ám một lần nữa bắt đầu dâng trào, xác chết vỡ vụn, khủng bố lan tràn,

Mà ngài, dùng quy tắc làm lưỡi kiếm, xua tan điên cuồng, chào đón vô tận vinh quang.

Đăng cơ vi Vương.】

_________