Chương 6: Tuyến tàu điện ngầm số 7(2) — Kiêu ngạo tìm chết nhưng không thể chết

_________

【Xin, hãy, đọc kỹ, thông, tin, cần, biết, khi, lên tàu. 】

Đôi môi đỏ như máu của người giấy chậm rãi cử động, thanh âm vô cảm phát ra khiến người sởn tóc gáy, kèm theo tiếng giấy cọ sát nhau sàn sạt.

【Đây, là, vé xe, của, bạn. 】

【Chúc, bạn, có, một, chuyến, đi, vui, vẻ. 】

Tô Dao Linh cúi đầu nhìn vé xe trong tay.

Rất thú vị, thứ này được mua bằng cách trừ mười kim tệ vừa kiếm được trong tài khoản ảo của họ.

Hiện tại đã sớm không còn sử dụng loại vé tàu này nữa, tất cả mọi người đều mua vé từ máy bán vé tự động, soát khi vào ga và bị thu hồi lại khi rời khỏi. Nhưng nhìn ga tàu điện ngầm tan hoang này, Tô Dao Linh thầm nghĩ cũng không thể đối loại vé này ôm kỳ vọng gì quá cao.

Một tấm vé màu đỏ nhạt có thiết kế cổ xưa tương tự như của hàng trăm năm trước, bên trên không có tên nên bất kỳ ai cũng có thể sử dụng.

Tuy nhiên — cô chú ý tới một chuyện, số kim tệ ban thưởng khi hoàn thành nhiệm vụ có thể sử dụng được trong các phó bản khác nhau.

Rất tốt, cách đầu tiên để trở nên mạnh mẽ trong trò chơi này đã được tìm ra——

Trở thành phú bà.

Người giấy trong phòng bán vé tuy rằng quỷ dị, nhưng so với bọn quái vật không mắt trong làn sương đen luôn kêu gào đem bọn họ ngũ mã phanh thây kia mà nói thì “thân thiện” hơn chút.

Những người khác thấy vậy cũng liền tiến lên mua vé của mình.

Chỉ cần không nhìn thẳng vào người giấy trong phòng, không để ý ngữ điệu kỳ quái khi nó nói chuyện, vẫn là có thể chấp nhận được.

“Chúng ta trước tiên rời khỏi đây đi, sương đen sắp tới rồi!”

Trương Bằng Phi nắm chặt tấm vé của mình và chạy về phía cổng soát vé, điện thoại di động trong tay hắn vẫn không có tín hiệu nên giờ đã hoàn toàn biến thành một công cụ dùng để chiếu sáng.

“Mẹ kiếp, dọa chết ông đây rồi!” Lưu Tiểu Sa tiến về trước mấy bước, đột nhiên bị một bóng dáng cao nửa người đứng ở cổng soát vé doạ cho nhảy dựng.

Nhìn kĩ hắn liền thấy một người giấy với đôi má đỏ bừng cùng cái miệng được vẽ lên, hai con mắt mở to, miệng câu lên thành một đường cong quỷ dị và mặc trang phục nhân viên phục vụ.

Rõ ràng vừa rồi họ có quét mắt qua đây nhưng không phát hiện bất kỳ bóng dáng nào, “nhân viên soát vé” đứng trước mặt dường như xuất hiện từ hư không.

【 Xin, vui, lòng, xuất, trình 】

【vé, tàu, của, của bạn! 】

Lời nói của nhân viên soát vé cũng cứng ngắc từng chữ một, không có một chút cảm xúc.

Giang Lăng đi trước xuất ra vé tàu nhưng người giấy lại không đưa tay nhận lấy.

Xoàn xoạt——

Cùng với tiếng giấy ma sát vào nhau vang lên, đầu của nhân viên soát vé trực tiếp quay lại nhìn vào tấm vé trên tay Giang Lăng.

Thân thể của nó vẫn không nhúc nhích, đầu lại xoay lại, nụ cười tiếp đón nở trên môi cực kỳ bắt mắt.

Sau đó, nó phát ra tiếng cười kỳ quái.

【Khặc, khặc, khặc.】

【Cảm, ơn, bạn, đã, hợp, tác.】

Tấm chắn trước mặt tự động mở ra, hiển nhiên là Giang Lăng đã thông qua kiểm tra.

Thấy không có nguy hiểm, Lưu Tiểu Sa cùng Qua Tử chen ngang, theo sau Giang Lăng hoàn thành kiểm vé lên tàu.

Những người khác cũng lần lượt thông qua.

Chỉ có đến lượt Tô Dao Linh và Trương Bằng Phi, người giấy yêu cầu bọn họ buông vũ khí xuống, lí do là——

【Cấm, mang, theo, vật, phẩm, nguy, hiểm 】

【khi, lên, tàu, điện. 】

Kiểm an hình dạng con người, cực kỳ hợp lý.

Màn sương đen ở ngay trước mắt, Tô Dao Linh cũng không muốn dây dưa với người giấy, cô bỏ vũ khí trong tay xuống rồi bước qua cổng soát vé.

Sau khi tất cả mọi người bước vào, khuôn mặt của người giấy xoay một góc chín mươi độ về phía mọi người và phát ra một loại thanh âm kỳ dị.

【Chào, mừng, đến, với, tuyến, tàu, điện, ngầm, số 7. 】

【Xin, hãy, trật, tự, tại, khu, vực; chờ, đón, tàu.】

【Khặc-khặc-khặc 】

Nghe được thanh âm này, Lộ Liêu Liêu run rẩy càng sợ hãi, “Nó, nó đang cười sao?”

Tô Dao Linh: “Không, là gà mái đẻ trứng.”

Nhân viên soát vé người giấy: “?”

Bạn có biết phép lịch sự hay không?

Mọi người tiếp tục đi về phía trước, sau khi qua cổng soát vé lại có một cầu thang đi xuống khác dẫn vào đường hầm sâu và lạnh hơn.

Sau khi mấy người rời đi, nhân viên soát vé tiếp tục cười khúc khích, đôi mắt đờ đẫn nhìn chằm chằm về phía bọn họ, cái miệng đỏ như máu há to, chậm rãi gập người lại rồi cuối cùng biến mất hoàn toàn trong bóng đêm.

***

Từ cầu thang đi xuống tiến vào hành lang ngồi chờ, bốn phía yên tĩnh đến đáng sợ.

Nơi này căn bản không có đèn, toàn bộ ánh sáng có được phát ra từ điện thoại trong tay Giang Lăng cùng Trương Bằng Phi, những người khác vì tiết kiệm năng lượng điện nên không mở ra điện thoại.

Bố cục trước mắt không khác gì khu vực chờ của tàu điện ngầm thông thường. Chẳng qua vạch chờ trên mặt đất là màu đỏ sậm, giống như là được vẽ bằng máu.

Đường lên tàu phía ngoài cùng liên tiếp với đường ray không có lắp đặt cửa chắn, hành khách có thể trực tiếp nhảy xuống tiến vào đường ray.

Mấy người đợi trong mấy phút, theo tiếng ù ù từ chỗ sâu trong đường hầm truyền đến tiếng vang.

Tàu điện ngầm đã đến!

Một chiếc tàu toàn thân đen kịt, loé lên ánh sáng yếu ớt từ trong hang ngầm sâu hút tiến đến, cuối cùng dừng lại trước mặt mọi người, cánh cửa từ từ mở ra.

Thân tàu nhìn qua rất cũ kỹ, phía trên cũng không khắc tên của từng trạm, cửa xe han gỉ cứng ngắc, thời điểm mở ra còn phát ra tiếng kêu ken két.

Số lượng toa xe cũng không phải rất nhiều, trong một toa chỉ có một ngọn đèn không sáng lắm mở ra, nhưng một ngọn đèn lờ mờ này lại chiếu ra một cảnh tượng khó hiểu bên trong—

Bên trong có người.

Đây là một ga tàu điện ngầm không tồn tại, cho đến bây giờ đều chưa từng mở ra cho người dân, cho dù có người tìm được sân ga thì lúc này cũng không nên xuất hiện trên tàu mới đúng.

Bởi vì, nếu truyền thuyết đó là thật thì tuyến tàu điện ngầm này là được xây dựng cho người chết.

Biển hiệu ở sảnh vừa rồi ghi rõ đây là ga xuất phát, vậy thì hành khách trên tàu là từ đâu ra?

Vậy họ, thực sự là hành khách bình thường sao?

“Đinh—đinh—!!!

Tiếng chuông dồn dập dọa mấy người Lộ Liêu Liêu nhảy dựng.

Những người quen thuộc với tàu điện ngầm đều biết rõ tiếng chuông này xuất hiện có nghĩa tàu điện ngầm sắp đóng cửa.

Có nên lưu lại nhà ga và đợi một chút hay nên lên chuyến tàu trông rất không bình thường này?

Thời điểm mọi người vẫn còn do dự, Giang Lăng cùng Tô Dao Linh đã từ phía sau bọn họ đi ra, không chút do dự tiến vào trong khoang tàu!

Lưu Tiểu Sa tuy rằng vì chuyện lúc xế chiều nên nhìn hai người này rất không vừa mắt, nhưng hắn cũng có đầu óc, biết rõ Giang Lăng là một học bá, so với chính mình thông minh hơn nhiều, mà Tô Dao Linh—

Ít nhất so với bình hoa Lộ Liêu Liêu ở một bên chỉ biết khóc lóc kêu la thì đáng tin hơn nhiều.

Cho nên, hắn quyết đoán lựa chọn ôm đùi mà đuổi kịp.

Qua Tử và Lưu Tiểu Sa đều tiến vào, Trương Bằng Phi đành phải nhìn về phía Lộ Liêu Liêu: “Bọn mình cũng vào đi thôi, ít nhất rời khỏi cái nơi quỷ quái này trước!”

Lộ Liêu Liêu gật đầu, cô thất vọng vì thái độ thờ ơ của Giang Lăng, nhưng sự quan tâm của Trương Bằng Phi lại khiến cô tìm lại cảm giác được chú ý và bảo hộ quen thuộc.

Lộ Liêu Liêu cùng Tống Quế đi trước, Trương Bằng Phi che chắn ở phía sau, chờ lúc hắn vừa mới bước vào, tiếng chuông chói tai dừng lại, cửa chậm rãi két một tiếng đóng lại!

Thân tàu dưới chân bắt đầu chuyển động.

【Đông-đang-đinh-đang.】

Theo tiếng đoàn tàu bắt đầu di chuyển, bên trong vang lên tiếng nhắc nhở rõ ràng mà quỷ dị.

Đó là một giọng nữ vô cảm, rùng rợn, bởi vì thanh âm phát ra từ trong góc nên tựa hồ bị tiếng ồn lớn quấy nhiễu, chỉ có thể miễn cưỡng nghe rõ.

【Quý khách thân mến, chào mừng đến với tuyến tàu điện ngầm số 7 của thành phố, chuyến tàu này đi theo lộ trình… xì xì… lộ trình… Trong quá trình di chuyển, xin quý khách chú ý an toàn.】

【Trạm xuất phát, trạm trường trung học số 2,】

【Khi lên tàu, quý khách vui lòng tuân thủ các quy định dành cho hành khách. Điều khoản đặc thù khi lên tàu của trạm này là cấm đến gần bắt chuyện với bất kỳ hành khách nào.】

【Trạm tiếp theo, trạm bệnh viện phụ sản nhi. Hành khách xuống tàu chú ý mang theo vé và tiến đến bên phải cửa chờ đợi.】

Khi thông báo vang lên, một số người cũng đang xem xét tình hình trong xe.

Tàu điện ngầm này cùng tàu điện ngầm bình thường không giống nhau— kiểu dáng cũ kỹ, giữa mỗi khoang đều có cửa đôi mở bằng tay, giờ phút này trước sau cửa đều đóng kín, bọn họ không có cách nào nhìn thấy tình hình bên trong những toa khác.

Toa họ lên chỉ có một hành khách, một người phụ nữ trẻ đang mang bầu mặc váy hoa, tóc dài, cúi đầu cứng ngắc ngồi ở chính giữa hàng ghế dài.

Vị trí cạnh cửa nối liền toa khác có một người giấy đang đứng thẳng mặc đồng phục của nhân viên phục vụ.

Khuôn mặt nó hướng về phía mọi người, lộ ra nụ cười chuyên nghiệp khủng bố trên bờ môi đỏ tươi, độ cong kia khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Trong xe chỉ có duy nhất một ngọn đèn lờ mờ không rõ, thỉnh thoảng còn lập loè vài cái, lúc đầu vừa nhìn thấy người phụ nữ cùng nhân viên người giấy kia, không khỏi khiến mấy người bị dọa nhảy dựng.

Có người phụ nữ này ngồi ở chỗ đó, ai cũng không dám tiến lên, huống hồ sự tồn tại của tàu điện ngầm này cũng đã vô cùng quỷ dị.

Sau khi lên tàu, mấy người Tống Quế, Lộ Liêu Liêu, Lưu Tiểu Sa cùng Qua Tử đều đứng ở trong góc, Trương Bằng Phi cùng Giang Lăng đứng ở phía trước bọn họ, xem như “bảo hộ” người phía sau.

Chỉ có Tô Dao Linh, sau khi âm thanh thông báo kết thúc liền nhìn khắp bốn phía, nghênh ngang mà đi đến phía trước đối diện người phụ nữ ngồi xuống.

Từ góc độ của cô, vừa vặn có thể trông thấy khuôn mặt của người phụ nữ.

Đó là một khuôn mặt không chút huyết sắc, nếu không phải thân thể của cô ta nhìn qua là thật, Tô Dao Linh thật sự hoài nghi người phụ nữ trước mắt có phải hay không cũng là một người giấy.

Đồng tử người phụ nữ vẫn không nhúc nhích, khoé miệng hơi hơi nhếch lên, cứ như vậy mà nhìn chằm chằm vào Tô Dao Linh.

Cho dù là ai ngồi ở vị trí của cô lúc này cũng đều bị nhìn đến toát mồ hôi lạnh, nhưng Tô Dao Linh lại giống như không để người phụ nữ ngồi đối diện vào trong mắt.

Khuôn mặt người phụ nữ này hiển nhiên không phải người bình thường, trên mặt chỉ thiếu điều đem “tôi có vấn đề” viết lên, bởi vậy, lúc này cũng không có người nào muốn tiến lên thăm dò ý nghĩ của cô ta.

Nhanh qua mười phút, đến ga rồi rời khỏi cái nơi ma quái này càng sớm càng tốt— đây là suy nghĩ của hầu hết mọi người.

Vì vậy, Lộ Liêu Liêu và Tống Quế khó hiểu nhìn hành động của Tô Dao Linh, Trương Bằng Phi lại lo lắng, nhưng đám người Lưu Tiểu Sa lại nhìn một cách kính nể.

Phong cách của Tô Dao Linh thực sự rất giống với chủ bá trò chơi mà hắn rất thích.

Chính là một loại nghênh ngang tìm đường chết, nhưng cố tình hết lần này tới lần khác lại không chết được…

Cái loại kiêu ngạo chết tiệt khiến người ta phải ghen tị.

Bỗng nhiên, người phụ nữ đối diện mở miệng, thanh âm rất khàn, “Cô bé, cháu tên gì?”

Tô Dao Linh không có phản ứng.

Người phụ nữ: “?”

Không nghe thấy?

Hay là người câm điếc?

Người phụ nữ lại hỏi, “Cháu biết chuyến tàu lần này đi đâu sao?”

Tô Dao Linh rốt cuộc ngẩng đầu liếc mắt nhìn cô ta.

Người phụ nữ thở dài một cái, hoá ra không phải kẻ điếc, vậy thì…

Khoé miệng cô ta kéo ra đường cong càng lớn.

“Cháu có muốn biết làm sao để không bị tàu điện ngầm này nuốt sống hay không?”

Tô Dao Linh ném cho cô ta một loại ánh mắt ghét bỏ “Mày tốt nhất nhanh chóng câm miệng”.

Người phụ nữ: “…”

Giang Lăng bên cạnh nhìn thấy cũng cạn lời.

Cái này khác nào nắm đấm nện bông, Tô Dao Linh hoàn toàn không để ý đến đối phương, vốn là người phụ nữ mang bầu này nhìn rất đáng sợ, nhưng Tô Dao Linh dưới sự uy hϊếp của cô ta hết lần này đến lần khác đều ngó lơ cùng thái độ coi thường, lộ ra vẻ… tụt hạng không phanh.

Bởi vì cô ta giống như hoàn toàn bị Tô đồng học phía đối diện nắm giữ…

Người phụ nữ đột nhiên bật cười ha hả đứng lên, nếu như Tô Dao Linh giờ phút này có thể nói chuyện, cô khẳng định sẽ nhận xét tiếng cười phát ra từ kẽ răng của người phụ nữ giống như tiếng gà mái đẻ trứng.

Nhưng mà, người phụ nữ trẻ mang bầu sau khi từ trên chỗ ngồi chậm rãi đứng dậy, lại hướng về phía mấy người đứng trong góc đi đến.

Mọi người vốn là đứng chung một chỗ lập tức tản ra.

Lộ Liêu Liêu muốn giơ tay nắm lấy Giang Lăng tìm kiếm che chở, lại bị Trương Bằng Phi khẽ vươn cánh tay ngăn ở phía sau— động tác này ý tứ rất rõ ràng ‘Liêu Liêu đừng sợ, tớ sẽ bảo vệ cậu!’

Lộ Liêu Liêu:……

Tôi phải cảm ơn cậu rồi.

Qua Tử sợ đến nhảy dựng, đang cùng một chỗ với Lưu Tiểu Sa lập tức tách ra, lại không nghĩ tới người phụ nữ mang bầu tựa hồ nhìn trúng hắn, theo hắn tiến lên mấy bước, “Đừng sợ, cậu sẽ sớm giống như chúng tôi thôi.”

Qua Tử: “…?”

Vì cái gì mày nói xong tao còn sợ hơn nữa vậy?

Tầm mắt của hắn chậm rãi rơi xuống, chợt phát hiện bụng người phụ nữ được phủ dưới váy khẽ động đậy, trên đó còn hiện ra hình dạng một bàn tay nhỏ.

Này… cái bụng này không phải là sắp bị mở ra đấy chứ?

Hắn bị trí tưởng tượng của mình doạ cho sợ hãi.

“Lưu ca, cứu, cứu mạng!”

Dù sợ hãi Qua Tử vẫn nhớ không được trả lời vấn đề của người phụ nữ mang bầu, thời điểm vừa lên tàu thông báo đã nói qua, không được cùng hành khách bắt chuyện, Tô Dao Linh từ lúc lên tàu không nói một lời đã rất rõ ràng.

Qua Tử lại không phải kẻ ngu, hắn đương nhiên hiểu rõ.

Lưu Tiểu Sa đang muốn đáp lại hắn, bỗng nhiên bị Giang Lăng che miệng lại, sau đó kéo về phía sau lưng.

Giang Lăng khốn kiếp, lại không biết xấu hổ dám thừa cơ đánh lén hắn, xem hắn có hay không…

Cho dù trong lòng hắn tức điên nhưng mồm lại bị Giang Lăng che lại nên không thể phát ra tiếng.

Nhưng sau đó hắn lập tức không dám phản kháng, bởi vì hắn phát hiện người phụ nữ mang bầu vẫn đứng tại chỗ kia, trong bụng vang lên tiếng khóc của trẻ sơ sinh.

Cùng lúc đó, Qua Tử mở to hai mắt nhìn, trên mặt lộ ra vẻ kinh hoảng, hắn bỗng nhiên sờ soạng túi áo khắp trên người tìm thứ gì đó, thất kinh hô: “Lưu ca, Lưu ca, không đúng, vé tàu của em, vé của em mất rồi!”

“Vé của em đâu rồi?!”

Qua Tử bắt đầu gãi cổ họng của mình.

“Tìm không được, vì sao lại không có!!”

“Xong rồi, xong rồi, không tìm thấy vé, em sắp chết rồi!!!”

Hắn dừng lực rất lớn, cổ họng thậm chí bị cào ra máu.

Qua Tử lúc này mồm há to, miệng lại đầy máu tươi, thần sắc điên cuồng, so với người phụ nữ mang bầu sau lưng còn doạ người hơn.

Giang Lăng đã buông Lưu Tiểu Sa ra, nhưng Lưu Tiểu Sa đã bị tình huống trước mắt doạ tới không nói nên lời.

Hắn nhìn xung quanh một lượt, phát hiện không có ai nói chuyện hoặc là phát ra thanh âm, dù là Lộ Liêu Liêu trốn ở một góc đã sợ đến bật khóc nhưng vẫn bịt chặt miệng để ngăn chính mình khóc thành tiếng.

Hắn đã rõ…

Cấm cùng bất kỳ hành khách nào bắt chuyện——

Hành khách vốn không phải chỉ có một mình người phụ nữ mang bầu kia, mà hắn Lưu Tiểu Sa cũng là một hành khách.

Cho nên, vừa rồi Qua Tử mở miệng nói chuyện, nếu hắn cũng trả lời, như vậy sẽ trở thành hai người trái với quy tắc.

Lưu Tiểu Sa kinh sợ toát mồ hôi lạnh, nếu không phải Giang Lăng, hắn bây giờ chắc cũng đang dùng tay moi móc cổ họng mình.

“Vé của tao đâu? Vé tàu của tao đâu mất rồi??”

Qua Tử giờ phút này bắt đầu điên cuồng túm tóc mình, giống như muốn kéo rớt da đầu xuống, tìm ra vé bị kẹt bên trong vậy, mà tiếng khóc trẻ sơ sinh trong bụng người phụ nữ mang bầu kia càng lúc càng vang, càng ngày càng doạ người, càng thêm thảm thiết.

Thẳng đến khi—

Tiếng khóc chợt im bặt.

Người phụ nữ đứng tại chỗ, mỉm cười nhìn tất cả mọi người: “Các người làm trái quy tắc mất rồi.”

Cô ta rất hài lòng với phản ứng của Qua Tử, nhưng lại không có ý tứ muốn tự mình động thủ.

Người giấy nhân viên phục vụ sau lưng mọi người nguyên bản vẫn bất động, lại bắt đầu chậm rãi di chuyển.

Xột xoạt, tiếng giấy ma sát vào nhau.

Hành khách tuyến số 7 cần biết, điều số 6,

Trước khi đến nhà ga và rời khỏi ga, cấm vứt bỏ, xé hoặc giấu vé của mình, nếu phát hiện đánh mất vé, vui lòng lập tức thông báo cho nhân viên phục vụ.

Đã hai phút trôi qua kể từ thời điểm mọi người lên tàu.

Nhưng mà, trạm bệnh viện phụ sản nhi vẫn chậm chạp không đến.

Tàu điện ngầm vẫn như cũ chạy với tốc độ cực nhanh trên đường.

_________