Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trò Chơi Vô Hạn: Nữ Chính Luôn Không Vượt Qua Được Cấp Độ

Chương 3: Trọng Sinh: Con Gái Thừa Tướng Trở Về

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Ồ, còn những người đi tìm Tào Tâm Lan thì sao? Họ ở đâu?”

Sau khi bày tỏ minh đã biết, Tào Tâm chuyển sang câu hỏi tiếp theo.

[Trước mắt, họ đang tìm kiếm gần Tướng phủ], tiểu thất thành thật trả lời

"Nơi này kỳ thật cách phủ thừa tướng cũng không xa, nếu như ta ở chỗ này, đường nói 3 ngày, hôm nay ta liền bị phát hiên ." Tào Tâm nghĩ đi nghĩ lại, vẫn cảm thấy ở chỗ này lâu không thích hợp.

"Ngươi có thể cho ta biết bọn họ đang làm gì không?" Tào Tâm nhìn không khí và nói với giọng điệu thảo luận

[Cô đang hỏi tôi?]

"Không hỏi ngươi thì hỏi ai?"

[Nếu người chơi cần thì tất nhiên là có thể]

Tiểu thất trong nháy mắt lấy lại bình tĩnh

"Ta muốn tránh bọn họ, có thể tùy thời phải đổi chỗ ở. Ngươi biết nơi nào Tào Tâm Lan chưa bao giờ tới không, nói chung cũng không có ai nghĩ rằng cô ấy có thể ở đó?”

Tào Tâm bây giờ chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ và không quan tâm đến việc người cha bất công của Tào Tâm Lan có lo lắng cho cô hay không.

[Cái này... có khá nhiều nơi mà Tào Tâm Lan sẽ không tới, nhưng cũng không có nhiều nơi mà hầu hết mọi người sẽ không nghĩ tới, có lẽ chỉ có những nơi như Kỹ viện bởi vì hầu hết các cô gái sẽ không đến đó]

“ Một nơi như Kỹ viện ngoại trừ những cô nương bán mình và bà chủ thì không có cô gái nào khác có thể đi vào sao” Sắc mặt Tào Tâm không khỏi có chút giật giật..

[Những người hầu bên trong cũng là nữ tử]

"..."

Tào Tâm không nói nên lời.

[ Sợ không vào được Kỹ viện thì có thể vào Ngọc Các , những tiểu thư khuê các cũng sẽ không đi đến những nơi như vậy]

"Nơi đó cũng giống Kỹ viện sao?"

Nếu Tào Tâm nhớ không lầm, Kỹ viện là nơi để các nam tử phong lưu tìm đến mua vui.

[Đúng vậy, Ngọc các thì ngược lại, để các nữ nhân đến tìm vui. Mặc dù nó gần như giống nhau, nhưng cô cũng có thể chọn chỉ nghe hát]

[Nếu chỉ nghe hát thì không phải cho tiền, nó tương đương với bán nghệ]

Tào Tâm chưa kịp nói chuyện, Tiểu thất liền bổ sung thêm vài câu.

"Thực sự có thể nghe hát miễn phí?"

Ngay khi nghe thấy từ "nghe hát miễn phí", Tào Tâm chợt cảm thấy có chút cảm động.

[Chỉ cần cô không gọi đồ ăn thức uống, sẽ không ai đòi tiền cô]

“ Vậy tôi đi xem xem."

Tao Tâm Di bất đắc dĩ nói, đồng thời mở hành lý lấy túi tiền ra.

Cô không dám để tiền ở đây, chỉ để lại quần áo trong túi.

Không mất nhiều thời gian Tào Tâm đã tìm được một kỹ viện nhỏ tên Ngọc Thụ Các dưới sự hướng dẫn của Tiểu thất.



Những người vào Ngọc Thụ Các hầu hết đều là những khách hàng nữ ăn mặc sang trọng người đeo vàng bạc, hầu hết họ đều lớn tuổi về cơ bản không ai dưới 25 tuổi.

Ngay khi Tào Tâm bước vào Ngọc Thụ Các đã thu hút rất nhiều sự chú ý.

Cô ước chừng không quá mười bảy, mười tám tuổi, ăn mặc như một thiếu nữ chưa xuất giá, vừa bước vào liền thò đầu ra nhìn, tựa hồ đối với Ngọc Thụ Các tràn đầy tò mò. Thoạt nhìn, cô ấy không giống đến tìm đàn ông.

"Có phải cô ấy nhầm tưởng đây là một quán trà hay gì đó không?"

"Tôi thấy cô gái này trông còn rất trẻ, làm sao cô ấy có thể đến một nơi như thế này?"

Một vài vị khách nữ lớn tuổi thì thầm một vài câu.

Tào Tâm nhận thấy ánh mắt kỳ lạ của những người khác nhưng cũng không để ý mà đi thẳng đến chỗ ngồi gọi 1 dĩa hạt dưa, vưà cắn vừa nghe hát.

Những người phụ trách hát và chơi đàn đều là người nghèo, họ chỉ bán nghệ không bán thân. Tuy ngoại hình không có gì nổi bật nhưng đều đẹp trai.

Tào Tâm không hiểu những bài hát họ hát, nhưng ít nhất cô có thể đánh giá cao những mỹ nam phong cách cổ xưa và thỉnh thoảng gọi đồ ăn, đó không phải vấn đề to tát

"Đó không phải là Tào Tâm Lan, con gái lớn của đương kim thừa tướng Tào Giang Lâm sao? Tại sao cô ấy lại đến chỗ chúng ta?"

Thanh Phong, người đi xuống tầng dưới để kiểm tra tình hình trong Ngọc các như thường lệ, đã nhận ra "Tào Tâm Lan" đang ngồi một mình ăn hạt dưa và nghe hát.

Tào Tâm Lan mặc dù là một tiểu thư có học thức, người ngoài cũng rất ít nhìn thấy bộ mặt thật của cô, nhưng thông tin về con gái của một vị đại thần như vậy cũng không thể thoát khỏi mạng lưới tình báo của hắn, cho dù chỉ nhìn thấy chân dung, hắn cũng có thể nhận ra ngay lập tức.

" Vị tiểu thư này, cô đi một mình à?"

Thành Phong lặng lẽ bước đến bên cạnh Tào Tâm, trên môi nở nụ cười vừa phải.

Tào Tâm theo bản năng nhìn sang.

Người tới mặc quần áo màu xanh lam, khuôn mặt tuấn tú, giọng nói trong trẻo, trên môi nở nụ cười rất nhẹ, Tào Tâm không khỏi sửng sốt trong chốc lát.

"Anh ta là người đứng đầu ở đây, phải không?"

Phản ứng đầu tiên của Tào Tâm là anh ta chắc chắn là số một trong Ngọc Thụ Các, bởi vì trong tiểu thuyết chỉ có người đứng đầu mới có được ngoại hình và khí chất như vậy.

Sau khi nhận ra điều này, cô buột miệng nói: “Ta sợ ra ngoài nửa mình sẽ khiến ngươi sợ.”

Nghe vậy, Thanh Phong có chút kinh ngạc.

Đây không phải là chuyện mà một tiểu thư có thể nói được, chẳng lẽ cô ấy chỉ trông giống Tào Tâm Lan sao?

Con gái của một đại thần không thể mạo phạm, nhưng con gái của một doanh nhân giàu có bình thường thì có thể.

Nghĩ đến đây, Thanh Phong quyết định xác nhận lần nữa.

"Tiểu thư này, cô nói chuyện thật buồn cười."

Thanh Phong lấy tay áo che miệng cười, Tào Tâm chưa kịp trả lời đã chuyển chủ đề nói: "Cô đến đây không phải chỉ để ăn uống nghe nhạc thôi phải không? Cô có muốn vào ngồi không? phòng của tôi?"

"KHÔNG……"

Ngay lúc Tào Tâm đang muốn cự tuyệt, hình ảnh trước mắt dừng lại, cùng lúc đó, giữa không trung xuất hiện ba lựa chọn:

Bạn đã nhận được lời mời từ Thanh Phong, chủ sở hữu của Ngọc Thụ Các. Sự lựa chọn của bạn là:

Lựa chọn 1: Đồng ý và qua đêm với anh ta.

Cách 2: Nếu không đồng ý thì từ chối trực tiếp.



Cách 3: Không đồng ý, lịch sự từ chối.

"Còn phải suy nghĩ nữa sao? Tôi đương nhiên cự tuyệt."

Tào Tâm không ngờ rằng hóa ra anh ta lại là chủ sở hữu của Ngọc Các, nhưng điều này không ảnh hưởng đến sự lựa chọn của cô.

Cô bấm vào phương án thứ ba, mặt nghiêm túc nói với Thanh Phong: “Xin lỗi, ta chỉ đến nghe nhạc thôi, không có ý định gì khác.”

"Là Thanh Phong đột ngột."

Thanh Phong hơi cụp mắt xuống, xin lỗi.

Tào Tâm phớt lờ anh ta và tiếp tục cắn hạt dưa.

“Nhìn lời nói và hành động của cô ta, cô ta không phải là Tào Tâm Lan.”

Thanh Phong đã đưa ra kết luận. Đàng chuẩn bị tiếp tục kiểm tra tình hình trong Ngọc các, hắn nhìn thấy một cậu bé trông giống như người hầu đang vội vàng chạy vào từ bên ngoài.

Anh ta nhanh chóng vượt qua đám đông hai ba người và chặn cậu ta lại.

Thanh niên nhìn thấy chính là chủ nhân Ngọc Các, liền trực tiếp thấp giọng nói cho hắn biết tình huống mới nhất mình vừa phát hiện.

Người của Phủ Thừa tướng khắp nơi đang tìm kiếm đại tiểu thư, có người đã đến gần Ngọc Thụ Các.

“Họ đang tìm kiếm rầm rộ hay âm thầm?”

Thanh Phong hơi nheo mắt lại.

"Tìm kiếm nó một cách lặng lẽ, không đưa ra bất kỳ thông báo đặc biệt nào."

Người thanh niên trầm giọng trả lời.

"Ngươi tiếp tục quan sát bên ngoài, mọi thứ bên trong Ngọc các vẫn bình thường."

Thanh Phong bình tĩnh ra lệnh.

"Vâng."

Chàng trai gật đầu và bước nhanh ra ngoài.

“Cô ấy thật sự là Tào Tâm Lan sao?”

Thanh Phong quay lại nhìn Tào Tâm, người vẫn đang nhàn nhã nghe nhạc, trong mắt hiện lên vẻ hoài nghi.

“Chúng ta không thể để cô ấy ở lại đây lâu hơn nữa.”

Đôi mắt anh tối sầm, anh lặng lẽ đi phía sau Tào Tâm và đưa tay về phía cô.

Tào Tâm hoàn toàn không biết, trước mắt đột nhiên xuất hiện một cái hộp, trên đó viết:

“Móng heo” Thanh Phong sắp ra tay với bạn, sự lựa chọn của bạn là:

Cách 1: Tức giận đánh lại hắn

Lựa chọn 2: Âm thầm chịu đựng.

Phương án thứ ba: Khéo léo tránh né.
« Chương TrướcChương Tiếp »