Chương 7

Tên kia giơ đoản đao lên đón đánh. Kiều Kinh Đình một đòn không trúng ngay, chuyển tay tấn công vào giữa, tên kia không phản ứng nhanh bằng hắn, lập tức bị quất trúng eo, kêu lên đau đớn rồi ngã xuống.

Có vũ khí rồi, Kiều Kinh Đình như thể được thần trợ, trong nháy mắt đánh ngã hai tên.

Vệ ca nheo lại cặp mắt chuột, hiển nhiên đã mất kiên nhẫn, gã vọt tới trước vài bước, trên tay xuất hiện một cây gậy sắt, xoay tròn, đánh về phía đùi Kiều Kinh Đình. Hắn nhìn thấy mấy bước thoải mái kia, nhưng trong nháy mắt lại di chuyển được đến bảy, tám mét!

Kiều Kinh Đình thấy Vệ ca đang tới, cũng thấy gậy sắt sắp đập lên người mình, thế nhưng tốc độ gã nhanh kinh người, hắn căn bản không tránh kịp!

Cơn đau đớn ập tới, Kiều Kinh Đình bị một đòn nặng nề kia đánh ngã xuống đất, cái cuốc trong tay cũng bay ra ngoài.

Không thể nào... Sao có thể nhanh như vậy...

Kiều Kinh Đình nhìn đế giày Vệ ca phóng to trước mắt mình, mà lập tức sau gáy đã bị đánh mạnh, hắn bị đạp lăn đi vài vòng, nằm trên đất không thể động đậy.

Tiếp đó, là một đòn bất thình lình, đập mạnh lên vai.

"Thế nào? Còn đứng dậy nổi không?" Giọng nói trào phúng của Vệ ca vang lên từ đỉnh đầu.

Kiều Kinh Đình thấy cổ họng có vị ngọt, hộc ra một ngụm máu lớn, hắn cắn chặt răng, càng kiên cường chống đỡ đứng lên.

Vệ ca hơi thay đổi sắc mặt, hiển nhiên đã mất đi nhẫn nại, lần thứ hai vung một gậy tới, trúng vào thắt lưng Kiều Kinh Đình.

Từ giây phút lần thứ hai ngã xuống đất mà không thể bò dậy nổi,

Kiều Kinh Đình cũng đã bị kích phát trong tuyệt cảnh. Lần đầu tiên hắn cảm thấy tuyệt vọng đến vậy, hắn không tin tốc độ con người có thể nhanh đến mức này, cuộc đời bốn năm năm trên võ đài, đối thủ hắn từng đánh không dưới trăm người, kể cả mấy tên lợi hại nhất cũng không thể có tốc độ kinh khủng đến vậy! Huống hồ Vệ ca nhìn có vẻ vẫn rất thoải mái, căn bản không có ý định xuất toàn lực.

Ngay lúc hắn nhận ra không thể đánh thắng được, ham muốn được sống trong đầu hắn đã trở thành cừu hận vô biên. Ý niệm duy nhất của hắn không phải mạng sống, mà là kéo kẻ địch trước mắt cùng chết!

Chỉ là, lúc nhìn thấy cánh tay mình lìa khỏi cơ thể, lăn trên mặt đất như rác rưởi, hắn đã không còn cảm thấy đau nữa, hắn bị không khí chết chóc tràn ngập che phủ, trong cổ họng cũng không phát ra được nửa âm tiết, ngực cũng không thở được một hơi.

Lại phải chết sao...

Bà ngoại, con xin lỗi...Kiều Kinh Đình mở mắt ra.

Hắn không chắc chắn lắm, hắn có làm động tác "mở" này hay không, bởi vì trước mắt chỉ là một màu đen kịt.

Xung quanh yên tĩnh như thể nghe được cả tiếng kim rơi, hơn nữa lại như thể không có thứ gì, hắn không cảm nhận được đau, không cảm nhận được nhiệt độ, không cảm nhận được gió, thậm chí còn không cảm nhận được hơi thở của chính mình, hắn như thể đã mất đi...cảm giác.

Hắn đã chết rồi sao? Hắn ở nơi đó rồi sao? Thế giới sau khi chết?

Hắn sờ lên thân thể mình, sau đó liền ngây người. Đó là một loại trải nghiệm có một không hai, hắn có thể cảm nhận được cơ thể mình, tỷ như, hắn biết mình đang nắm chặt nắm đấm, hoặc đứng dậy, hoặc đang đi, thế nhưng hắn không chạm vào đó được, hắn không thể chạm vào bất cứ thứ gì, ngay cả cơ thể của chính mình.

Sau khi chết là như vậy sao? Hắn biến thành hồn ma rồi?

Hắn nhìn xung quanh, bốn phía chao đảo, nơi này chẳng có thứ gì, bao gồm cả chính thân thể của hắn, hắn như thể một luồng cô hồn, bị đày tới ngoài lề của thế giới, chèn ép từ xung quanh, là bóng tối và cô độc gió không thổi lọt.

Không biết cứ chao đảo lắc lư như vậy bao lâu, hắn đã ngột ngạt tới mức sắp phát điên mà kêu to lên, đột nhiên, phía xa bỗng xuất hiện một chùm sáng yếu ớt. Hắn mừng rỡ, nhớ tới chùm sáng xuất hiện lúc rơi xuống biển, hắn ôm một tia hy vọng đi về hướng đó, nếu như hắn có thể có thêm một cơ hội sống lại, hắn nhất định sẽ quý trọng, cho dù là vì bà ngoại, hắn cũng sẽ nhẫn nhục, không vì thỏa mãn bản thân mà hung hăng nhất thời nữa.

Hắn cảm giác bản thân đang bước đi, thế nhưng nơi này có vẻ không hề bị trói buộc bởi không gian địa lý, chùm sáng kia rõ ràng thoạt nhìn rất xa, vậy mà hắn đi vài bước đã tới.

Đi vào trong chùm sáng kia, hắn nhìn rõ, đó là một con chuột lớn lông xám, cao xấp xỉ người trưởng thành, nói đúng ra thì, là một con chuột máy, da lông trên người, nhiều chỗ đã tróc ra từng mảng, lộ ra kim loại cùng mạng lưới đường dây bên dưới, đuôi thả phía sau, nhìn có vẻ cực kỳ tàn tạ.

Kiều Kinh Đình cảm giác khó mà tin được, đây rốt cuộc là thiên đường hay địa ngục, vì sao lại xuất hiện một con chuột máy bị hư hại.

Hắn không nhịn được tò mò, muốn đi đến sờ lên da lông con chuột kia, nhưng ngay lúc này, hai mắt con chuột đột nhiên lóe lên ánh sáng xanh lá cây, đuôi cũng quăng lên, giơ móng vuốt lớn, vung về phía Kiều Kinh Đình.

Kiều Kinh Đình cả kinh, theo bản năng trốn về sau, hắn cũng không chắc mình đã tránh né được chưa, hắn thậm chí còn không biết thân thể mình có di chuyển hay không.