Chương 4

[Cao to vạm vỡ, đồ ngốc to xác! Cậu thật sự không thấy bất tiện khi đi lại sao? Cao to vạm vỡ, bình thường cậu giả vờ hiền lành chất phác đúng không! Đến trường chiếm lợi của bạn học, chúng tôi góp tiền cho cậu đi học, cậu có vui lắm không? Nhà cậu lại tiết kiệm được rồi đúng không! Nhà cậu thực sự nghèo sao? Không phải giả vờ chứ! Nghèo như vậy mà cậu còn ăn nhiều hơn cả lợn!]

[Bạn học Cao to vạm vỡ, tôi nói cho cậu biết một chuyện, cậu đừng buồn nhé! Tôi thực sự thấy cậu ăn cơm giống như lợn giành ăn, hơi ghê, sau này cậu có thể đổi tầng khác ăn cơm không! Không muốn nhìn thấy cậu, không có ác ý nhé! Chỉ muốn nói mọi người tránh xa một chút, tránh gây mâu thuẫn.]

Cơn tức giận khiến tôi không thể chịu đựng được nữa mà mắng lại: “Nhà cô bị di truyền thiếu mất phẩm chất này sao? Tôi còn chưa chê cô ăn cơm giả tạo đến mức khiến người ta muốn nôn cơ! Ai muốn đυ.ng độ với cô chứ? Là do cô vô dụng không thi đỗ được, tự bỏ tiền mặt dày đến đây đúng không!”

Tôi vừa mới phản kích, mấy đứa chúng nó đã cùng nhau cười ồ lên: “Ái chà! Ái chà! Học bá cũng chửi người à! Thôi thôi! Người ta biết đọc sách, ghê gớm lắm! Đến lúc đó cẩn thận mấy đứa học trò ngoan của cô giáo đi mách đấy!”

Những trò đùa ác ý này, chỉ kết thúc sau khi Đoạn Trạch bắt đầu theo đuổi tôi.

Đoạn Trạch lấy tôi ra để đấu khẩu với cô ta, cố ý gây xung đột với cô ta, bảo vệ tôi, buồn cười là tôi lại còn thực sự cảm động.

Tôi tưởng anh ta là một trong số ít những bạn học có lòng chính nghĩa, vì giúp tôi mà cắt đứt, cãi nhau với đám bạn tốt của anh ta.

Vì vậy, ngay cả khi ban đầu tôi không đồng ý theo đuổi của anh ta, tôi vẫn sẽ đưa cho anh ta một số ghi chú đã sắp xếp của tôi, chủ động giảng bài cho anh ta.

Tôi vừa mới đi đến cửa lớp, đã nghe thấy tiếng cô giáo mắng người: “Tống Ngữ Thi, em chê học phí đắt thì có thể không đến lớp chúng tôi, thậm chí em có thể tìm hiệu trưởng, tìm người thu tiền của em cũng được, em trút giận lên người vô tội thì có bản lĩnh gì? Em thực sự cho rằng trường thiếu ba xu bốn cắc của em sao? Đuổi hết đám các người nộp tiền vào đây, rồi lại đến hàng trăm nghìn người như Lê Lê, trường đều nuôi nổi.

“Em gầy đến mức nào chứ? Có cần phát cho em một tấm giấy khen không? Vinh dự đến vậy sao! Ở đây làm gì, đi thi hoa hậu à! Ở đây bắt nạt bạn học thì có bản lĩnh gì?

“Thư tình thì viết hay lắm! Sao lúc thi ngữ văn không thấy em phát huy nhỉ? Em viết cái này để làm gì?”

“Em… em… em chỉ đùa thôi, em không cố ý.” Tống Ngữ Thi khóc như mưa như gió.

“Đùa ư? Quấy rối, sỉ nhục người khác, chà đạp lên nhân phẩm của người khác là đùa sao? Sau này em ra ngoài xã hội, gϊếŧ người cũng có thể giải thích là đùa sao?”

Động tĩnh trong lớp quá lớn, rất nhiều học sinh đã chạy về.

Bao gồm cả Đoạn Trạch.

Anh ta thấy Tống Ngữ Thi khóc đến đáng thương, lập tức đứng ra nói: “Thưa cô, bức thư tình đó là em viết, là em thích bạn học Lê, muốn theo đuổi bạn ấy, nên đã nhờ bạn học Tống giúp em đưa thư tình.”

Cô giáo bị tức giận mà cười lên, sau đó quay sang nhìn anh ta nói: “Thật là cảm động chết người mà! Anh hùng cứu mỹ nhân đúng không!

“Trong lớp có camera giám sát, tôi sẽ gọi điện cho giáo vụ để lấy camera giám sát, nếu không phải như cậu nói thì tôi chỉ có thể cho rằng các người đã có sự câu kết ác ý có chủ đích, kéo nữ sinh vô tội vào cuộc, vậy thì lớp chúng tôi, hay nói đúng hơn là trường chúng tôi không hoan nghênh những học sinh như các người. Trường chúng tôi tồn tại là để mọi người học hành đàng hoàng, nỗ lực học tập, thậm chí đối với những học sinh gia đình bình thường, là để giúp các em thông qua học tập, thông qua con đường thi đại học để thay đổi tương lai, chứ không phải ở đây cùng cậu mỗi ngày gây chuyện. Nếu hôm nay tôi không xử lý chuyện xảy ra với Lê Lê thì có phải ở những góc khuất mà chúng tôi không nhìn thấy, các người còn vô số trò đùa như vậy, đi quấy rầy một học sinh bình thường đang nỗ lực phấn đấu không?”