Chương 8

Liên tiếp đưa mấy con ruồi vào đồn, tai tôi cuối cùng cũng được thanh tĩnh đôi chút.

Mẹ Tạ Bác Văn là bên A của công ty gia tộc Tống Ngữ Thi.

Rất sớm trước đây bà ta đã hơi phiền vì Tạ Bác Văn theo Tống Ngữ Thi chơi trò anh em mập mờ, ảnh hưởng đến việc học.

Nhưng Tạ Bác Văn sống chết ép bà ta đưa đơn ra ngoài.

Bây giờ con trai bị chơi đến mức phải ngồi tù, bà ta càng tức điên lên.

Không chỉ công ty của mình ngừng hợp đồng với nhà Tống Ngữ Thi, mà còn kéo theo một đám bạn bè trong thương trường cùng nhau tẩy chay nhà họ.

Học kỳ đầu lớp mười hai còn chưa kết thúc, nhà họ Tống Ngữ Thi đã phá sản.

Trong trường lại có nhiều người chỉ trỏ cô ta, rất nhanh cô ta không chịu nổi nên đã bỏ học.

Trước khi đi, cô ta đến tìm tôi, bảo tôi đừng đắc ý, cô ta nói cô ta chờ xem báo ứng của tôi.

Tôi nói tôi rất mong chờ sự cố gắng của cô ta, nhưng lại lo cho chỉ số thông minh của cô ta, có thể tặng cô ta một thùng Não Bạch Kim.

Thực ra nếu họ không trêu chọc tôi, không làm trời làm đất, trong một xã hội pháp trị, tôi thật sự không tìm ra cách nào để trả thù.

May mà họ thích gây chuyện.

Sống lại một đời, tôi đương nhiên không thể chỉ Điểuh quẩn đánh ruồi.

Cơ hội tốt như vậy, đương nhiên phải kiếm chút tiền rồi.

Đầu tiên tôi cứu một con chó nhỏ ở ven con sông gần đó.

Kiếp trước đây là con chó cưng mà một phú bà treo thưởng một trăm vạn để tìm, vì số tiền đủ lớn, cả thành phố gần như đều đi tìm con chó đó.

Chỉ tiếc cuối cùng chỉ tìm thấy xác con chó ở ven sông.

Tôi ôm tâm lý thử một lần, đến ven sông tìm thử.

Quả nhiên nhìn thấy con Teddy bị rong rêu quấn chặt chân.

Phú bà nói được làm được, trực tiếp đưa tiền thưởng cho tôi.

Vì tôi chưa đủ tuổi, chưa có tài khoản chứng khoán.

May mà bố tin tưởng tôi, lúc nghỉ hè, đưa tài khoản chứng khoán của bố cho tôi quản lý.

Đến học kỳ hai lớp mười hai, vốn ban đầu của bố tôi, cộng thêm một trăm vạn đó, đã được tôi tăng lên nhiều lần.

Lúc ăn cơm với cô Lưu, tôi còn giới thiệu cho cô ấy hai mã cổ phiếu.

Cô ấy kinh ngạc nhìn tôi, cuối cùng chỉ vỗ vai tôi: “Em thích làm gì thì làm nhưng đừng bỏ bê việc học.”

Ký ức của tôi thực ra khá tốt, một số bài toán khoa học tự nhiên, năm đó đã làm qua, tôi chắc chắn không nhớ hết được.

Nhưng những bài toán mình làm sai, tôi cũng nhớ được đại khái.

Tôi tăng cường luyện tập về phương diện này.

Kết thúc kỳ thi đại học, tôi đạt điểm tuyệt đối môn Toán, trở thành học sinh thứ sáu đạt điểm tuyệt đối môn Toán trong sự nghiệp dạy học của cô Lưu.

Trong tiệc mừng công, tôi nâng ly chúc cô, cô có chút cảm khái: “Tiểu Lê Hoa, thật ra cô chưa bao giờ lo lắng về điểm số của em, nhưng trước đây tính cách nhẫn nhịn của em mới là điều cô thực sự lo lắng, may mà cuối cùng em đã thay đổi! Người ta sống cả đời, không phải để chịu ấm ức, sau này em gặp phải vấn đề gì, em không tiện ra mặt, vẫn có thể đến tìm bà già này.”

Hóa ra, lúc đó cô ấy thực ra đã biết.