Chương 20: Gặp gỡ

Tiếng tru đột ngột của Vương Thịnh không chỉ khiến Tương Siêu Kiệt giật mình mà ngay cả Hứa Trí An đang trốn ở góc bên kia cũng toát mồ hôi.

Tương Siêu Kiệt dũng cảm hơn Vương Thịnh nhiều, sau nghi ngờ ban đầu, hắn ta lập tức nhìn lên trần nhà.

Phần lớn bức tường trắng phía trên đã bị ướt, nhưng nhìn những vết ướt này kiểu gì cũng không thấy có vấn đề.

Tương Siêu Kiệt cúi đầu, hung ác trừng mắt với Vương Thịnh: "Câm mồm ngay, đừng hét nữa!"

Vương Thịnh dụi dụi mắt, lại táo bạo nhìn lên trần nhà, nhưng lần này, vũng nước trên đầu hoàn toàn bình thường, không có hình dáng gì giống như khuôn mặt của phụ nữ cả?

"Nhưng... nhưng vừa rồi em thấy rõ ràng..."

"Đã bảo mày câm!" Vương Thịnh còn chưa nói xong thì Tương Siêu Kiệt đã ngắt lời: “Nếu không tao bỏ mày vào bể nước với mụ đàn bà đó."

Bể nước?

Hứa Trí An đang trốn ở bên kia đã biết được đây là thông tin quan trọng, đồng thời tranh chấp giữa Tương Siêu Kiệt và Vương Thịnh cũng kết thúc.

Hứa Trí An liếc trái nhìn phải, trong lòng khẽ động, lặng lẽ rời đi.

Thùng chứa nước...

Thùng chứa nước của khách sạn được đặt trên mái nhà.

Có nên kiểm tra nó không...

Hay... thông báo tin tức với mọi người trong cuộc họp lúc sáu giờ?

Sau khi suy nghĩ một lúc, Hứa Trí An vẫn hạ quyết tâm.

Hắn muốn đi xem trước.

Dù sao, mặc dù có chút mạo hiểm, nhưng vẫn có thể tìm ra thân phận của người chết, huống chi, ngay từ giây phút đầu tiên đặt chân vào thế giới này, nơi đâu cũng là nguy hiểm.

Thay vì ngồi đó nóng lòng chờ chết, tốt hơn là nên chủ động tấn công, biết đâu lại tìm được giải pháp kiềm chế con quỷ kia.

Hơn nữa, đây là ngày đầu tiên, tầm ảnh hưởng của ma quỷ còn chưa quá mạnh...

Nghĩ đến đây, Hứa Trí An nhanh chóng đi về phía thang máy, tình cờ là thang máy đang đi xuống từ tầng sáu.

Hứa Trí An đứng trước thang máy, khẽ cau mày.

Lúc này, thang máy đã đến.

“Đinh…”

Cửa mở ra, Hứa Trí An đang định đi vào, lại thấy trong thang máy đã có người đứng sẵn.

“Bạch tiên sinh?”

Hứa Trí An có chút kinh ngạc, dù sao lần cuối gặp nhau, hắn nhìn thấy Bạch Nghiên Lương, hắn đang định rời khách sạn ra ngoài kiểm tra gì đó.

“Xin chào, Hứa tiên sinh.” Bạch Nghiên Lương cười như thường.

“Tôi nhớ rồi, không phải anh và cô Lý định ra ngoài sao?”

“Tôi chợt nhớ ra một chuyện, quay lại xem một chút.” Bạch Nghiên Lương giải thích.

Hứa Trí An vui mừng khôn xiết: "May quá! Tôi cũng vừa phát hiện ra một chuyện, chúng ta cùng đi?"

Trong khi nói chuyện, Hứa Trí An vô thức kéo cổ tay Bạch Nghiên Lương.

Rít

Lạnh băng!

Hứa Trí An, người vừa chạm vào cổ tay của Bạch Nghiên Lương thoáng giật mình , và ngay khi nghi ngờ sắp xuất hiện, hắn lại nghe Bạch Nghiên Lương trả lời: "Thật sao? tốt quá, chúng ta cùng đi."

Bạch Nghiên Lương nhanh chóng đồng ý, cắt ngang sự nghi ngờ của Hứa Trí An, hắn vội vàng đi vào thang máy, nhấn nút lên tầng sáu.

Trong khi giải thích kế hoạch của mình, Hứa Trí An nói về tin tức mà anh ta vừa nghe được.

Từ sự lén lút của những người nhân viên, đến chuyện xác chết có thể đang bị giấu trong bình chứa nước chung.

Tuy nhiên, đối với tất cả những điều này, Bạch Nghiên Lương chỉ im lặng lắng nghe, không đưa ra bất kỳ ý kiến

nào.

Thang máy đang chạy.

Hai người cùng đứng trong không gian chật hẹp, nhưng không biết vì sao, Hứa Trí An đột nhiên dấy lên cảm giác bất an mãnh liệt...

Tình huống quen thuộc như vậy...

Bầu không khí trong thang máy có chút kỳ quái...

Một khi ý nghĩ kỳ lạ xuất hiện, chúng lập tức bén rễ nảy mầm, sinh sôi nảy nở.

Sự bất an mạnh mẽ ngày càng trở nên chân thực, cơ thể của Hứa Trí An thoáng run lên.

Có cái gì đó không đúng!

Mặc dù Bạch Nghiên Lương không phải là người thích nói chuyện, nhưng ... anh ta không thể im lặng như vậy, phải không?

Chẳng lẽ hắn... là quỷ?

Hứa Trí An rùng mình.

Sau đó, trong tiềm thức liền bác bỏ suy nghĩ.

Không thể nào... "Hắn" chỉ mới giả mạo Phùng Hưng Hán lừa mình lúc sáng, hiện tại sao lại tìm tới mình tiếp chứ?

Phải biết rằng kẻ bán đuôi lần này là Bạch Nghiên Lương chứ không phải Hứa Trí An.

Cho dù đυ.ng phải quỷ là xui xẻo, cũng không thể liên tiếp đυ.ng phải đến hai lần chứ?

Nghĩ đến đây, Hứa Trí An cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút.

Cùng lúc đó, tiếng thang máy lên tầng sáu cũng vang lên.

Không thành vấn đề... Có vẻ như Bạch Nghiên Lương không phải thứ kia, nếu hắn là quỷ thật, đã sớm ra tay trong thang máy rồi mới đúng...

Nỗi sợ hãi của Hứa Trí An dần biến mất, đồng thời, nhìn bóng dáng Bạch Nghiên Lương phía trước cũng an tâm hơn.

Tuy nhiên, vào lúc này, hắn đột nhiên phát hiện ra một cục u lớn sau gáy của Bạch Nghiên Lương.

Hứa Trí An bước ra khỏi thang máy, đi theo anh và hỏi: "Anh Bạch, đầu anh bị sao vậy?"

Bạch Nghiên Lương không quay đầu lại, tiếp tục đi về phía trước: "Không có gì đâu, tôi vô ý đυ.ng phải thôi."

Hứa Trí An gật đầu, không nghĩ nữa.

Đột nhiên, anh ta định thần lại, tại sao Bạch Nghiên Lương lại dẫn đường?

Hắn định đi đâu vậy?

Chẳng lẽ là...

Nghi ngờ vừa mới xuất hiện, Bạch Nghiên Lương đột nhiên nói: "Thật xin lỗi, Hứa tiên sinh, tôi không nhịn được nữa, chúng ta đi toilet trước đi."

Hứa Trí An thở ra một hơi, thầm nghĩ bản thân đúng là nhạy cảm quá mức, cứ như vậy sớm muộn gì cũng phát điên.

Sau khi thư giãn một chút, Hứa Trí An cũng thấy buồn tiểu.

“Không sao, tôi cũng muốn đi, cùng nhau đi thôi.”

Hứa Trí An Giai theo sát phía sau, cười nói.

Hai người nối đuôi nhau đi về phía nhà vệ sinh cuối hành lang, ánh nắng tháng chín thỉnh thoảng xuyên qua cửa sổ.

Không biết vì sao, ánh mặt trời vốn khá chói mắt chiếu vào trên tường đột ngột trở nên ảm đạm.

Bây giờ mới là buổi chiều, mặt trời còn chưa kịp lặn mới đúng...

Khi Hứa Trí An đang nghĩ về đó, Bạch Nghiên Lương đột nhiên dừng lại.

Hứa Trí An nhìn lên, hóa ra đã đến nhà vệ sinh.

Cả hai đi vào nhà vệ sinh.

Đàn ông làm việc đó không rườm rà, động tác của Bạch Nghiên Lương nhanh hơn Hứa Trí An.

Hắn đến chỗ bồn rửa trước một bước.

Hứa Trí An rùng mình, nhìn bóng lưng của Bạch Nghiên Lương với vẻ khó hiểu.

Vì cái gì... Hắn chưa từng nhìn thẳng vào mình?

Nhưng ... người mới này ngay từ đầu đã hành xử khá kỳ quặc, hành động như vậy cũng không có gì đáng ngạc nhiên ...

Hứa Trí An tìm được lời giải thích, một lần nữa buông bỏ nghi ngờ.

Sau khi giải quyết vấn đề về sinh lý, Hứa Trí An vừa đi về phía bồn rửa vừa nghĩ về bể nước.

Bạch Nghiên Lương cúi đầu, liên tục vỗ nước lên mặt.

Hứa Trí An ban đầu không quan tâm đến điều đó, nhưng ... anh ta vô tình phát hiện ra nước chảy ra từ kẽ tay Bạch Nghiên Lương có màu đỏ!!!

Hứa Trí An run lên trong lòng, theo bản năng lui về phía sau vài bước, cho đến khi đυ.ng phải bức tường "Ầm" một tiếng.

Tiếng động này đánh động đến “Bạch Nghiên Lương”, hắn ngẩng đầu lên nhưng vẫn không quay lại. Nhưng lúc này, trước mặt “Bạch Nghiên Lương” lại có một tấm gương.

Và qua tấm gương này, Hứa Trí An cuối cùng đã nhìn thấy khuôn mặt của thứ đó.

Đó là... một "người đàn ông" với khuôn mặt mưng mủ, hốc mắt vỡ nát, mũi biến thành thịt nhão và hàm bị gãy hoàn toàn, được nối với nhau bằng những sợi gân căng cứng.

Trong gương, khuôn mặt không thể nhận ra đó đang nhìn anh với vẻ oán hận và hằn học!