Chương 23: Thi thể

Khát vọng sống của Hoa Tiểu Tiểu thật sự rất mạnh mẽ, bị giày vò đến mức đó mà vẫn chưa chết! Cô ấy vẫn còn một hơi thở!

Nhưng... điều thực sự khiến Hoa Tiểu Tiểu tuyệt vọng đã xảy ra...

Con mắt trong khe cửa... đã biến mất.

Người đó không cứu mình... mình bị bỏ rơi rồi...

Khó có thể tưởng tượng được sự không cam lòng cùng oán hận ngập tràn trong nháy mắt, lấp đầy mọi ngóc ngách trong cơ thể, nhưng cô... vốn không phải như vậy.

Hoạt bát, xinh đẹp, hoa khôi học đường,... Những lời khen này đã luôn đồng hành cùng sự trưởng thành của Hoa Tiểu Tiểu.

Tất cả là lỗi của ngày hôm đó, ngày cánh cửa được mở ra.

Mọi thứ đã thay đổi.

Lục Quá rời khỏi cửa, nhẹ nhàng lắc đầu với Kì Niệm.

Mặc dù khát vọng sống sót mãnh liệt của Hoa Tiểu Tiểu khiến hắn vô cùng rung động, nhưng ... hắn không nghĩ mình có đủ khả năng cứu người.

Mọi người trong Vô Kỵ đều biết con quái vật nào đang kéo cô ấy.

Đó là một con quỷ.

Một con quỷ không có hạn chế!

Đạo sĩ, tu sĩ, chùa chiền, tiên Phật đều vô dụng!

Một số tân nhân không tin vào ma quỷ trước đó đã từng thử, có người mang bùa chú, một số trốn trong Phật đường, nhưng ... dường như trên thế giới này không có thần ma, không có tiên Phật, chỉ có những con quỷ khủng khϊếp được hình thành bởi cái ác thuần túy nhất! Chúng cũng chỉ có một mục đích, đó là kéo mọi thứ đang sống trước mặt chúng vào cùng địa ngục!

Có lẽ, mọi người đã ở trong địa ngục kể từ ngày đầu tiên họ vô tình bước chân vào trong Vô Kỵ mất rồi.

Lục Quá cười mỉa mai, trong lòng ẩn chứa tuyệt vọng cùng không cam lòng.

Không biết Vô Kỵ đã tồn tại bao lâu, cũng không biết có bao nhiêu thiên tài, nhân vật tuyệt thế giai nhân đã âm thầm chết đi trong quá khứ.

Sẽ không có nhiều bông hoa hơn Tiểu Tiểu, và cũng không có ít hơn một người như cô ấy.

Đối mặt với cái chết, mọi người đều bình đẳng.

Cho nên, trong lòng Lục Quá mặc dù có rối loạn, nhưng cũng chỉ là thỏ chết cáo khóc mà thôi, không hề có chút bất an hay áy náy.

Lục Quá nhìn ra bóng đêm ngoài cửa sổ với đôi mắt bình tĩnh.

Hắn biết rằng mình có thể thông minh hơn một chút so với người bình thường, nhưng lại không phải là thiên tài.

Hắn cũng không biết khi nào mình sẽ bị con quỷ kia tìm được, sau đó, chết ở đây ...

..........

Khách sạn Như Ý

Hứa Trí An sắc mặt tái nhợt, tóc vì mồ hôi mà dính bết hết vào trán, thỉnh thoảng liếc nhìn Bạch Nghiên Lương bên cạnh.

Từ miệng của Khương Lê, hắn biết được toàn bộ câu chuyện.

Bao gồm cả chuyện Bạch Nghiên Lương nghe thấy tiếng nước nhỏ giọt, sau đó quay lại phát hiện hắn tự bóp lấy cổ mình, lựa chọn đập gãy tay anh ta, cuối cùng thành công cứu mình một mạng.

Mặc dù được Bạch Nghiên Lương cứu, nhưng Hứa Trí An lúng túng phát hiện mỗi khi nhìn thấy bộ dạng điềm tĩnh của Bạch Nghiên Lương như bây giờ, trái tim hắn không khỏi rùng mình.

"Chuyện là như vậy, hai người phục vụ kia hình như đã chứng kiến

hiện trường án mạng, theo lời bọn họ nói, thi thể đuọc giấu ở thùng chứa nước trên sân thượng."

Ba người đứng trên mái nhà, Giang Lê mở cửa, xem ra cô ta rất thành thạo trong việc cậy khóa.

Trước mặt có ba bể nước lớn màu xanh xếp thành hàng, cao bốn mét, phía trên có nắp đậy.

Bạch Nghiên Lương nhìn đi nhìn lại ba bể nước, không nói lời nào.

Trên đường đi từ tầng sáu lên sân thượng, anh cúi đầu im lặng không nói một lời, Giang Lê bên cạnh đang nói chuyện với Hứa Trí An, nhưng anh chỉ im lặng lắng nghe.

Không phải anh không có hứng thú, mà là anh phát hiện một chuyện rất kỳ quái.

Đó là... cách con quỷ kia gϊếŧ người.

Thật kỳ lạ phải không?

Con quỷ đó thực sự biết làm thế nào để gϊếŧ người?

Ly kì, quái đản, đáng sợ, không rõ cách thức, đây mới là phương thức chính xác một con quỷ có thể ra tay.

Nhưng ... cảnh tượng mà Hứa Trí An vừa chứng kiến

đã khiến Bạch Nghiên Lương có một suy đoán táo bạo.

Hắn tự bóp cổ mình, điên cuồng như bị ma nhập, kết hợp với câu nói vừa rồi của chính Hứa Trí An.

Hắn nhìn thấy một người phụ nữ nằm dưới nước, và một người đàn ông không thể nhận dạng được, điều đó có nghĩa là... có ít nhất ba người chết trong khách sạn này, rất có thể là một nam hai nữ.

Những người hiện đang mất tích là... vợ của Đinh Lỗi, Lý Ngọc Hoa, em trai của Đinh Lỗi là Đinh Bằng, và... vợ của Đinh Bằng, Trương Xảo.

Bây giờ ... ba người họ đều đã xuất hiện như những bóng ma ...

"Đúng là chỗ tốt, sau khi chết đều biến thành quỷ hết..."

Bạch Nghiên Lương nheo mắt lại.

Hứa Trí An có chút bất an, Giang Lê cũng ngạc nhiên nhìn Bạch Nghiên Lương.

Bạch Nghiên Lương thật kỳ quái... Tuy rằng anh ta cư xử rất bình thường, nhưng ở Vô Kỵ mà lại cư xử bình thường được sao? Càng biểu hiện bình thường... thì càng bất bình thường.

Người bình thường sẽ chủ động đi gặp quỷ sao? Người bình thường sẽ đi về phía quỷ khi đối mặt với nó sao? Người bình thường mà lại không ngần ngại quay lại và xem chuyện gì đã xảy ra sau khi đã nghe thấy điều gì đó giống như quỷ gây nên sao?

Thậm chí... không chút biến sắc khi đá gãy cánh tay Hứa Trí An.

Giang Lê càng nghĩ về điều đó càng cảm thấy quái đản, Bạch Nghiên Lương không những không hề tỏ ra sợ hãi, mà Giang Lê thậm chí còn cảm thấy khi hắn ta cười, trong đôi mắt kia không có chút ý cười nào.

Bạch Nghiên Lương cuối cùng cũng nhận thấy rằng bầu không khí có vẻ hơi kỳ lạ sau sự việc vừa rồi, nhưng đối với việc này, anh thật sự bất đắc dĩ.

Hắn thật sự không phải người xấu mà, chỉ là… những cảm xúc cơ bản của con người như vui, giận, buồn và sợ hãi, anh rất khó cảm nhận được.

Đối với những cảm xúc khác như hài lòng, vui vẻ, hân hoan, ngây ngất, tức giận, thất vọng, hối tiếc, buồn bã, đau khổ, ngạc nhiên, sợ hãi, hoảng loạn, khủng bố..., nó thậm chí còn khó cảm nhận hơn.

Xem ra mình phải tiết chế hơn trong tương lai rồi.

Bạch Nghiên Lương tự nói với chính mình. Đây cũng là việc phải làm để giải tỏa băn khoăn của những người ở đây.

Mặc dù đối với Bạch Nghiên Lương mà nói, ngụy trang không khó, nhưng anh không muốn lãng phí thời gian cho việc này.

Tuy nhiên, một khuôn mặt không cảm xúc thực sự sẽ khiến mọi người hoảng sợ, và Bạch Nghiên Lương hiểu rất rõ điều này ảnh hưởng thế nào đến một tập thể.

"Cô Khương, trèo lên vai tôi và leo lên." Bạch Nghiên Lương quan sát ba bể nước.

Bồn nước cao bốn mét chỉ có thể leo lên bằng cách này nếu không như có thang. Bạch Nghiên Lương cũng muốn tự mình đi lên để xem thế nào, nhưng cũng không thể giẫm lên một người phụ nữ, phải không? Về phần Hứa Trí An, hắn đau đến mức không thể đứng vững, chứ đừng nói đến những chuyện khác.

Khương Lê cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe thấy giọng Bạch Nghiên Lương, cơ thể cũng thả lỏng đôi phần.

Bất kể Bạch Nghiên Lương có bất thường hay không, chỉ cần biết rằng anh đã cứu mình và Hứa Trí An là đủ.

Cho dù anh ta là một kẻ mất trí, nhưng một kẻ mất trí có thể cứu người khác trong thời khắc nguy cấp còn cao quý hơn nhiều so với một nhà hiền triết chỉ biết nói mồm suông về chuyện cứu người.

Hứa Trí An cũng định thần lại, nhìn Bạch Nghiên Lương với ánh mắt phức tạp, nhưng cũng tin tưởng anh từ tận đáy lòng.

“Tôi đứng ở cửa canh gác, có động tĩnh gì tôi sẽ ra hiệu.” Hứa Trí An chủ động nói.

Bạch Nghiên Lương gật đầu.

Giang Lê cũng hít một hơi thật sâu, đi đến chỗ Bạch Nghiên Lương đã ngồi xổm xuống, hỏi: "Tôi nặng 95 cân*, anh đỡ được không?" Bạch Nghiên Lương gật đầu rồi vỗ vỗ vai mình: "Không sao ."

*Cân: đơn vị đo Trung Quốc

1 cân = 0, 5968 kg

Vậy Giang Lê ở đây thực ra nặng gần 57 kg đó mọi người!