Chương 3: Mở cửa

Sự hồi hộp đến quá đột ngột khiến Bạch Nghiên Lương thậm chí không có thời gian để buông bàn tay đang cầm chìa khóa ra.

May mắn thay, sau vài hơi thở, cảm giác kỳ lạ khiến trái tim cậu ớn lạnh nhanh chóng rút đi, như thể nó chưa từng xuất hiện.

Cảm giác kỳ lạ ngắn ngủi như vậy, nếu là người khác, có lẽ họ sẽ không để trong lòng, nhưng Bạch Nghiên Lương thì khác.

Cậu hiểu rõ bản thân hơn ai hết, mười năm trước, nhà tâm lý học đã chẩn đoán cậu mắc chứng nhân cách không bình thường, nhưng đây không phải là chứng rối loạn nhân cách chống đối xã hội hiếm gặp.

Kết luận này là sai, nhưng nó cũng không hoàn toàn sai.

Trên thực tế, anh trai của Bạch Nghiên Lương, Bạch Nghiên Nhân, biết rằng em trai mình có một số vấn đề vì anh ta vốn làm thám tử tư, tính cách tương đối nhạy cảm.

Sau một thời gian dài quan sát, Bạch Nghiên Nhân cuối cùng đã xác nhận điều này. Bạch Nghiên Lương bị suy giảm nhận thức trầm trọng.

Nhưng chứng suy giảm nhận thức của Bạch Nghiên Lương khác với chứng suy giảm nhận thức thông thường.

Suy giảm nhận thức thường được coi là một bệnh lý trong đó những bất thường xảy ra trong quá trình não bộ xử lý trí những thông tin như học tập, suy nghĩ, phán đoán, tư duy... dẫn đến suy giảm trí nhớ và giảm sút khả năng học tập nghiêm trọng, kèm theo những thay đổi như mất ngôn ngữ, mất kiểm soát hành vi, hoặc mất nhận thức.

Nhưng sự suy giảm nhận thức của Bạch Nghiên Lương thì không như vậy.

Nhận thức của cậu về mọi thứ không dựa trên quan điểm đầu tiên là "tôi".

So với việc nhìn nhận thế giới từ góc độ của "tôi", góc nhìn của Bạch Nghiên Lương giống như đang mơ một giấc mơ hơn, trong cách hiểu của Bạch Nghiên Lương, nó được gọi là "quan sát".

Trong "góc nhìn" của Bạch Nghiên Lương, bản thân cậu không phải là nhân vật chính, và cách suy nghĩ của cậu không tập trung vào "tôi".

Cậu giống... một khán giả hơn.

Không chỉ Bạch Nghiên Nhân, mà ngay cả bản thân Bạch Nghiên Lương cũng cảm thấy bản thân chỉ như một linh hồn xa lạ đang sống tạm trong cơ thể của Bạch Nghiên Lương?

Bởi vì góc độ nhìn ra thế giới quá xa lạ, tâm trạng thất thường của cậu ấy gần như bằng không, vui, giận, buồn, biết ơn, vui mừng, sợ hãi, hoảng sợ, nhớ nhung, ghen tị, xấu hổ, v.v., tất cả cảm xúc đều nhẹ nhàng như giọt nước rơi xuống biển, mặc dù có thể tạo ra một gợn sóng nhỏ, nhưng gần như không thể nhận ra.

Cậu có thể cảm nhận những cảm xúc hiện hữu nhưng lại không thể điều khiển chúng, vì vậy... theo một cách nào đó lại khá tương đồng với chứng rối loạn nhân cách chống đối xã hội.

Bạch Nghiên Lương không cho rằng mình là nhân vật phản diện trời sinh, tình cảm của cậu tuy hời hợt, nhưng không phải không có. Cậu biết phân biệt đúng sai, biết quy luật của thiện và ác, biết điều gì nên làm và điều gì không nên làm.

Cậu càng biết rằng Bạch Nghiên Nhân là người anh trai đã đối xử với mình rất tốt, và cậu sẽ không để Bạch Nghiên Nhân chết một cách bi thảm mà không rõ lý do.

Và chìa khóa này rõ ràng là manh mối mấu chốt.

Bởi vì, nó thực sự khiến Bạch Nghiên Lương cảm nhận đươc một nỗi sợ hãi vô cùng nguyên sơ.

"Đúng rồi, còn có cái này." Dương Vạn Long đột nhiên nói.

Ông lấy ra một thẻ ngân hàng và đưa nó cho Bạch Nghiên Lương.

"Chú không biết mật khẩu tài khoản tiết kiệm của anh trai cháu. Có thể là sinh nhật của cậu ấy hay gì đó, cháu tự mình thử xem."

Bạch Nghiên Lương nhận lấy thẻ ngân hàng, cậu cũng biết rõ mật khẩu.

"Nhà đã được dọn sạch sẽ. Ba phòng này vốn là của chú và hai cô con gái. nhưng bây giờ Chỉ Dung sống trong ký túc xá của trường đại học và rất ít khi về nhà, đồ đạc của con bé cũng không còn mấy. Lúc đến trường, con bé đã mang theo gần hết, chỉ còn lại một đống sách linh tinh, cháu cứ vào trong đó mà dùng." "

“ Không cần đâu ạ, cháu sẽ ngủ trong phòng khách, ở trong phòng ngủ của con gái chú ... không tốt lắm." Bạch Nghiên Lương không biết Dương Vạn Long nghĩ gì nữa, phòng của con gái mình mà lại một người lạ sống? Ngay cả khi không có đồ vật gì này nọ, thời cổ đại cũng được gọi là khuê phòng đó.

"Trời ạ, cháu nói nhảm gì vậy, có thể có chuyện gì? Phòng không ai ở nghĩa là phòng trống, có phòng trống không ở lại ở ngoài phòng khách là thế nào? Cháu cho rằng chú là ai? Đừng lắm chuyện nữa, tóm lại cháu dọn vào đó ở, chú ra ngoài mua đồ, cháu tự thu thập đi." Dương Vạn Long xua tay, chuẩn bị đi ra ngoài với điếu thuốc trên miệng.

Chú ấy thực sự tin tưởng mình.

Bạch Nghiên Lương nhìn bóng lưng Dương Vạn Long rời đi, ánh mắt lấp lóe.

Chú ấy... hình như đối tốt với mình một cách thái quá.

Dù sao, thật khó tin nếu để một tên tội phạm vị thành niên bị buộc tội gϊếŧ người và phanh thây đến ở nhờ trong nhà.

Bạch Nghiên Lương nghĩ nghĩ một hồi rồi mơ hồ đoán được nguyên nhân, nhưng cậu không để ý lắm, vì cậu rất rõ rằng cái chết của Bạch Nghiên Nhân thật sự không liên quan đến cậu.

Cậu bỏ chuyện này ra sau đầu, sau đó lại cầm chiếc chìa khóa cổ điển tinh xảo lên, bình tĩnh ngắm nhìn nó.

Nhưng lần này, một chuyện ngoài sức tưởng tượng đã xảy ra!

Tay trái của cậu khẽ run rẩy, chậm rãi nâng lên, giơ cao qua đầu!

Bạch Nghiên Lương khá chắc não của mình chưa bao giờ ra lệnh giơ tay trái lên, ngược lại, sau khi tay trái cầm chiếc chìa khóa rồi cử động một cách kỳ lạ, cậu ngay lập tức cố gắng điều khiển nó.

Nhưng không có ích gì, cậu hoàn toàn mất kiểm soát tay trái của mình.

Sau đó, một cái gì đó thậm chí còn đáng sợ hơn đã xảy ra.

Cơ thể cậu đang ngồi trên ghế sô pha cũng từ từ đứng dậy.

Nhưng... tư thế có chút kỳ quái, tựa hồ không phải cậu chủ động đứng lên, giống như là... bị tay trái đang giơ cao chìa khóa kéo lê!

Loại cảm giác kỳ lạ và đáng sợ này có thể khiến người bình thường hét lên, nhưng với Bạch Nghiên Lương, điều này không quá đáng sợ.

Bởi vì ở góc độ của cậu, thân thể cùng linh hồn như thể vẫn luôn tồn tại tách bạch.

Tuy nói như vậy, Bạch Nghiên Lương vẫn cảm thấy một luồng khí kỳ lạ đang lan rộng khiến trái tim rùng mình.

Cậu biết chính xác những gì đang xảy ra với chính mình.

Nghi ngờ, tò mò, bất an, thậm chí còn có một chút hưng phấn hiện lên nơi đáy mắt.

Thế giới này dường như ẩn giấu một số bí mật chưa xác định.

Trong khi não của Bạch Nghiên Lương vẫn đang suy nghĩ điên cuồng, cơ thể cậu lại bắt đầu tự hành động.

Chân trái, chân phải, chân trái, chân phải...

Từng bước một đi về phía phòng ngủ đang đóng kín cửa như xác sống.

Bạch Nghiên Lương không biết đó là phòng ngủ của ai, cũng không biết trong đó có gì, chứ đừng nói đến mục đích thứ kỳ lạ này đưa cậu đến phòng ngủ.

Hắn chỉ có thể mở to, duy trì đủ lý trí dưới tình huống đại đa số người sẽ co quắp ngất lịm, nhìn tay trái đang giơ lên bỗng

chậm rãi hạ xuống.

Sau đó... tra chìa khóa vào ổ khóa.

Làm thế nào nó làm được?

Bầu không khí quỷ dị vẫn đang lan rộng, lúc này đây càng khiến Bạch Nghiên Lương càng thêm khó tin.

Hình dạng và kích thước của chiếc chìa khóa cổ điển này hoàn toàn không khớp với lỗ khóa của cửa phòng ngủ, nhưng ... nó thực sự đi vào mà không chút trở ngại.

Thân thể của hắn cũng không dừng lại, nagy dưới ánh mắt của Bạch Yên Lương, tay trái hắn bắt đầu xoay chìa khóa, từng chút một đẩy cửa phòng ngủ ra.

Dường như động tác của nó không hề dễ dàng, như thể cánh cửa phòng ngủ mỏng manh kia trước mặt đang nặng ngàn cân vậy.

Tuy nhiên, sau khi cửa hơi được mở ra, Bạch Nghiên Lương đã chắc chắn rằng phía sau cánh cửa đó không phải là phòng ngủ!

Lạnh lùng, quỷ dị, quái đản, oán độc, căm hận, ghê tởm... Một luồng hơi thở cực kỳ âm lãnh từ khe cửa tràn ra, và đồng thời, động tác thân thể của Bạch Nghiên Lương cũng không hề dừng lại.

Sau khi mở được một cái khe, chuyển động của nó có vẻ dễ dàng hơn nhiều.

“Kéttttttt.....”

Tiếng mở cửa cót két vang lên, Bạch Nghiên Lương tiến lên một bước rồi bước vào bên trong.