Chương 32: Rõ ràng

Ở phía bên kia.

Khách sạn Như Ý, Bạch Nghiên Lương vừa biết tin.

“Bọn họ ở phòng 406 sao?”

“Vâng, thưa ngài, vừa rồi có một người đàn ông cũng tới hỏi, ngài và người kia là bạn sao?”

Bạch Nghiên Lương gật đầu: “Đúng vậy, xin hỏi... anh ta đã đi bao lâu rồi? "

Người phục vụ liếc nhìn đồng hồ treo trên tường, nói: "Gần một giờ rồi."

Gần một giờ...

Nguy rồi.

Bạch Nghiên Lương cảm ơn người phục vụ, đang chuẩn bị rời đi thì một nữ nhân viên khác đang nghe điện thoại đột nhiên đứng dậy, nhìn xung quanh rồi hét lên: “Xin lỗi ... có ai ở đây là Bạch Nghiên Lương, Hứa Trí An, hay Phùng Hưng Hán không ạ?"

Bạch Nghiên Lương trong lòng khẽ động, bước tới vội nói: "Là tôi, tôi tên Bạch Nghiên Lương."

Người phục vụ nhanh chóng đưa điện thoại cho anh, đồng thời, ánh mắt nhìn anh có phần kinh ngạc, dù sao cuộc gọi này đến từ đồn cảnh sát.

"Ai vậy?" Bạch Nghiên Lương trả lời điện thoại.

“Bạch Nghiên Lương?”

“Tôi dây.”

Đầu bên kia điện thoại im lặng một lúc, sau đó giọng Lí Duyệt Quân truyền đến.

"Tôi vừa nghe tin về Đinh Lỗi, chủ sở hữu của khách sạn Như Ý, và em trai của hắn Đinh Bằng, là một cặp song sinh!"

Bạch Nghiên Lương nhướng mày, phần lớn nghi ngờ trong đầu đã rõ ràng hơn phân nửa.

"Cô chắc chứ?"

"Chắc!"

"Tôi hiểu rồi..." Bạch Nghiên Lương im lặng một lúc, sau khi suy nghĩ kĩ, anh nói: "Cô cứ ở lại đồn cảnh sát, mọi chuyện ở đây tôi sẽ giải quyết ."

Ở đầu bên kia, Lí Duyệt Quân sắc mặt hơi biến. Chưa kịp hỏi thêm gì, Bạch Nghiên Lương bên kia đã cúp điện thoại, để cô lại sững sờ.

Hắn... tự tin vậy sao?

Đúng là một kẻ kì quái.

Mặc dù trong lòng đang lẩm bẩm, nhưng Lí Duyệt Quân không lừa được mình. Người đàn ông xa lạ này cho cô cảm giác an toàn mãnh liệt, giống như... chỉ cần có hắn ở bên, ngay cả ma quỷ cũng không còn đáng sợ như vậy nữa...

Phùng Hưng Hán đã xảy ra chuyện, Bạch Nghiên Lương có thể khẳng định điều đó.

Hắn ngước nhìn lên trần nhà, như thể ánh mắt có thể xuyên qua bức tường dày kia vậy.

Khương Lê và Hứa Trí An vẫn đang trốn trên sân thượng, mặc dù có hai xác chết phân hủy cao nằm trong bể nước ở đó, nhưng ... đó là nơi an toàn nhất.

Về phần Lí Duyệt Quân, cô ấy không điều tra được nhiều và cũng không rõ về những thứ đã xảy ra, nhưng việc tìm ra danh tính là anh em song sinh của Đinh Lỗi và Đinh Bằng đã đóng một vai trò lớn, thậm chí mang tính mấu chốt.

Trên thực tế, ngay cả Bạch Nghiên Lương cũng xem nhẹ điểm này.

Trương Văn chỉ bằng một lời hứa miệng đã nhờ cậy đươc Đinh Bằng giúp cô ta gϊếŧ người??!

Ngay cả những người bị tiền làm mờ mắt cũng sẽ không tin những lời điên rồ ngu xuẩn như vậy, nhưng ... Đinh Bằng lại thực sự hợp tác với Trương Văn.

Đây cũng là điểm mà Bạch Nghiên Lương chưa thể lý giải.

Tại sao?

Tại sao Đinh Bằng lại chắc chắn hắn ta sẽ nhận được hết tài sản sau khi Lý Ngọc Hoa qua đời?

Chỉ đến bây giờ anh mới hiểu.

Lý do tại sao Đinh Bằng nguyện ý hợp tác với Trương Văn. Vì kẻ đó vốn có kế hoạch của riêng mình!

Bạch Nghiên Lương đã hoàn toàn tìm ra tiền căn hệ quả của của sự việc này, anh liếc nhìn người phục vụ và nói: "Xin hãy gọi cho ông chủ Đinh Lỗi và nói với ông ấy rằng cảnh sát sẽ đến vào tối nay. Tôi hy vọng ông ấy sẽ hợp tác điều tra ... về vụ mất tích của Trương Xảo." .

Người phục vụ mở to mắt, nhìn Bạch Nghiên Lương một cách nghi ngờ, có chút bối rối.

"Thưa ngài... Xin hỏi ngài là ai?"

Bạch Nghiên Lương nghiêm túc nhìn cô, nói: “Cảnh sát, số hiệu 015386, tôi hy vọng cô hợp tác.”

Người phục vụ rõ ràng đã sợ hãi, cô vội vàng gật đầu, bắt đầu gọi cho Đinh Lỗi.

Bạch Nghiên Lương không để ý đến cô nữa mà nhìn về phía tầng bốn bị nhiều lớp trần nhà chặn lại, cả tiếng đồng hồ cũng không xuống... Phùng Hưng Hán, có thể sẽ không thể xuống được nữa.

“Cứu… cứu với!”

Một tiếng kêu thảm thiết cách đó không xa truyền đến.

Mấy người phục vụ và Bạch Nghiên Lương đồng thời quay đầu nhìn lại, một người phục vụ thấp gầy sắc mặt tái nhợt lao ra ngoài.

" Vương Thịnh? Có chuyện gì vậy?"

Nhân viên phục vụ tại quầy nhìn anh ta, nghi ngờ hỏi.

"Chết...chết rồi! Kiệt ca chết rồi!"Trong mắt hắn tràn đầy sợ hãi, dù cho ở trong đại sảnh đèn đuốc sáng trưng,

hắn vẫn không khỏi run rẩy.

“A!”

Mấy nữ nhân viên che miệng kêu lên, hai mặt thất thần nhìn nhau.

May mắn thay, Bạch Nghiên Lương – đã giả làm Dương Vạn Long và mượn số cảnh sát của chú ấy, lúc này liền đứng dậy, nhìn Vương Thịnh: "Tôi là cảnh sát, hãy đưa tôi đến hiện trường vụ án."

Vương Thịnh vừa kinh hoảng vừa sợ hãi, ánh mắt hướng về phía mấy người phục vụ khác.

Thấy những người đó thay nhau gật đầu, cuối cùng hắn cũng hạ quyết tâm.

"Anh ấy ... anh ấy đang ở trong nhà vệ sinh."

Dưới sự dẫn dắt của Vương Thịnh, Bạch Nghiên Lương lại bước vào khu vực nghỉ ngơi của nhân viên, lối đi hành lang dường như ... hơi hẹp.

Nhà vệ sinh ở cuối hành lang, hơi tối, Vương Thịnh rất không muốn đi vào lần nữa, nhưng cũng không dám rời xa vị "cảnh sát" này.

Lượn lờ hồi lâu, cuối cùng cả hai cũng vào nhà vệ sinh.

Mọi thứ trước mắt khiến Vương Thịnh khϊếp sợ và nôn nao, không dám nhìn lại lần thứ hai, nhưng Bạch Nghiên Lương vẫn im lặng, lặng lẽ nhìn xác chết trước mặt.

Người phục vụ đã chết này vẫn mặc bộ quần áo của nhân viên khách sạn Như Ý, tứ chi vặn vẹo một cách kỳ dị, da mặt đã bị lột sạch, chỉ lộ ra phần cơ đỏ tươi.

Hai con ngươi bên ngoài hốc mắt rũ xuống, cả khuôn mặt máu me đầm đìa, vô cùng kinh hãi.

Nhưng đáng sợ nhất chính là đôi tay của hắn, trên ngón và móng tay của Tương Siêu Kiệt vẫn còn những mảnh thịt nhỏ giọt máu, giống như là... hắn tự xé nát mặt, móc con người của mình ra.

Bạch Nghiên Lương không hỏi Vương Thịnh vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, anh tin rằng có hỏi, người đàn ông đã mất ba hồn bảy vía này cũng không trả lời được.

Hơn nữa, Bạch Nghiên Lương chắc chắn rằng tội ác này không phải do con người gây ra, mà là quỷ.

"Phòng của Tương Siêu Kiệt ở đâu, đưa tôi đến đó."

Ánh mắt Bạch Nghiên Lượng rơi trên người Vương Thịnh, giọng nói vô cùng bình tĩnh khiến Vương Thịnh đang mất trí liên tục gật đầu.

Đưa Bạch Nghiên Lương đến cửa Tương Siêu Kiệt, Vương Thịnh cảm thấy hơi bồn chồn.

"Đi trước đi, đừng để bất cứ ai vào khu vực nhân viên cho đến khi ông chủ của anh đến." Bạch Nghiên Lương ra lệnh.

Vương Thịnh nghe vậy vội vàng gật đầu, lập tức chạy đi.

Bạch Nghiên Lương nhìn bóng lưng của anh ta, sau khi người này rời đi, xung quanh dường như lạnh hơn rất nhiều.

Đá tung cửa, Bạch Nghiên Lương nhìn vào phòng của Tương Siêu Kiệt.

Người này và Vương Thịnh đã chứng kiến

cảnh giấu xác, nhưng lại chọn nhận tiền giữ bí mật.

Bạch Nghiên Lương không nghĩ rằng loại chuyện này có thể được giải quyết bằng cách đút tiền, Đinh Bằng đã gϊếŧ một người, gϊếŧ thêm hai người nữa cũng chẳng phải vấn đề lớn, dù sao chỉ người chết mới giữ được bí mật.

Nhưng... Đinh bằng vẫn chưa gϊếŧ hắn.

Bạch Nghiên Lương bước vào phòng Tương Siêu Kiệt, bắt đầu tìm kiếm xung quanh.

Hăn lục lọi một hồi, cuối cùng cũng tìm thấy một thỏa thuận từ sâu trong tủ quần áo.

Mọi thứ đều đã được giải thích.